Theo lý mà nói thì Hoa Ngọc Thành không có vướng mắc gì với Vũ Minh Hân, nhưng hôm nay ở trước mặt mọi người, Hoa Ngọc Thành lại đối xử với Vũ Minh Hân như vậy.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, cặp mắt đen khiến người ta cảm thấy rất chân thành: “Bởi vì em không thích cô ta.”
“…”
Cao Thanh Thu cảm thấy mình bị những lời này của Hoa Ngọc Thành làm cho bối rối.
Bởi vì cô không thích Vũ Minh Hân nên chú cũng không thích Vũ Minh Hân, thậm chí còn không muốn cho cô ta chút thể diện.
Rõ ràng hành động này nghe có vẻ hơi trẻ con, nhưng đứng ở góc độ của Cao Thanh Thu mà nói thì cô lại cảm thấy đột nhiên chú rất phong độ.
“Chú, gả cho chú đúng là hạnh phúc!” Cao Thanh Thu cảm động đến mức ôm lấy cánh tay anh.
Cô đột nhiên đến gần, hơn nữa vừa rồi mới tắm xong còn lưu lại mùi hương thoang thoảng khiến hô hấp của Hoa Ngọc Thành ngưng lại một chút, anh cảm thấy đề tài mình cùng Hoa Châu Du từng tán gẫu trước đây như có một công tắc điện vừa bị mở ra.
Ở trong mắt anh, Cao Thanh Thu không còn là một đứa trẻ mà là một người phụ nữ.
Cao Thanh Thu ôm cánh tay Hoa Ngọc Thành, có chút ảo não nói: “Cho tới bây giờ chưa từng có ai tốt với tôi như vậy! Chú tốt với tôi như thế, sau này tôi nên làm thế nào đây?”
“Cái gì mà làm thế nào?” Hoa Ngọc Thành không hiểu.
Cao Thanh Thu đáp: “Sẽ thành thói quen. Chú không sợ sau này tôi sẽ quấn lấy chú sao?”
“Em thích là tốt.”
“Thôi xong rồi, vậy tôi sẽ quấn lấy chú cả đời. Cho dù chú đuổi tôi đi, tôi cũng không đi!”
Cao Thanh Thu ôm cánh tay anh trêu đùa.
Con người màu đen của Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, lại nhớ tới kẻ đào hôn Dương Nhạc Linh kia, anh cảm thấy thật châm chọc.
Tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy?
Anh giơ tay xoa đầu Cao Thanh Thu: “Có mệt không?”
“Có một chút.”
“Vậy mau ngủ đi.”
Cao Thanh Thu nằm trên giường, ngửa mặt than thở: “Bụng lại đau, không ngủ được.”
Cô vừa nói xong thì đã thấy Hoa Ngọc Thành ôm mình.
Cánh tay anh rất có lực, ôm cả người cô vào trong lòng, bàn tay đặt trên bụng cô…
Lúc tới tháng, bụng lạnh như nước đá vậy, tay anh thật ấm áp.
Đây là lần đầu tiên hai người thân mật như vậy, Cao Thanh Thu không dám nói tiếp nữa.
…
Sáng hôm sau, Cao Thanh Thu mặc quần áo ngủ đi ra ngoài, cô không mang quần áo tới, mà quần áo ngày hôm qua thay ra còn chưa khô, nên chỉ có thể mặc quần áo ngủ.
Cô đi xuống tầng dưới thì thấy trong nhà có khách, bà Hoa và ông Hoa cũng đều ở đây.
Khách tới là một đôi vợ chồng, tuổi tác có vẻ cũng ngang với bố mẹ của Hoa Ngọc Thành.
Hình như bọn họ đang nói chuyện gì đó nghiêm túc nên Cao Thanh Thu chưa đi vào.
Tiếng nói từ trong phòng khách truyền ra: “Hôm nay chúng tôi tới chủ yếu là vì chuyện kết hôn của Nhạc Linh.”
“Kết hôn?” Người tiếp lời là bà Hoa, bà ngẩng đầu nhìn người đàn ông mập đang nói chuyện, giọng cứng rắn: “Từ khi Ngọc Thành xảy ra chuyện đến bây giờ, Dương Nhạc Linh chưa xuất hiện một lần nào, bây giờ ông còn nhắc đến chuyện kết hôn với tôi?”
Trước kia bọn họ đối với Dương Nhạc Linh rất tốt, dù sao cũng là con dâu mà.
Nhưng ai ngờ sau khi Ngọc Thành xảy ra chuyện thì cô con dâu này cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Vốn dĩ chuyện Hoa Ngọc Thành bị thương đã là cú sốc rất lớn đối với người nhà họ Hoa rồi.