"Cô không có sao?" Hoa Châu Du cười lạnh một tiếng. "Cô mới vừa rồi không phải nói Cao Thanh Thu quyến rũ Đinh Cẩn?"
"Đó là bởi vì, Cao Thanh Thu thật sự..."
"Thật sự cái gì?" Hoa Châu Du nghiêm nghị nhìn Vũ Minh Hân, nhìn đến mức Vũ Minh Hân một chữ cũng không nói ra được...
Đừng nói những thứ này đều là cô ta tự bịa ra, cho dù toàn bộ có là thật, vì mặt mũi, Nhà họ Hoa cũng sẽ không thừa nhận.
Bọn họ chính là quyết tâm che chở Cao Thanh Thu.
Vũ Minh Hân thấy không thể nói rõ ràng với Hoa Châu Du, không thể làm gì khác hơn lại nhìn về phía Hoa Ngọc Thành. "Chú Hoa..."
Hoa Ngọc Thành gọi cô ta tới, chứng minh anh hẳn là tin lời cô ta, cho nên, cô hy vọng Hoa Ngọc Thành lúc này có thể nói đỡ mình vài câu.
Thế nhưng sau khi nhìn về phía Hoa Ngọc Thành, Vũ Minh Hân lại càng cảm thấy một sự lạnh lùng sâu sắc tỏa ra từ người anh.
Hoa Ngọc Thành nhìn Vũ Minh Hân, ánh mắt lạnh như băng, tựa như đang nhìn một vai hề.
Vũ Minh Hân lúc này mới hiểu được, anh ấy mời mình tới là muốn tìm mình tính sổ?
Cô ta cam chịu cúi đầu xuống, "Là tôi nghĩ sai rồi!"
Cô ta lúc này nếu như còn không biết cúi đầu, liền chứng minh bản thân quá ngu ngốc.
Đáng tiếc Triệu Gia Trạm không có đần như vậy.
Thấy vậy, Hoa Châu Du cũng coi như trút được hơi giận, cô lãnh đạm nói với Vũ Minh Hân: "Cô hôm nay hãy đi về trước đi! Người một nhà chúng tôi đều ở đây, cũng không giữ cô ở lại dùng cơm nữa."
Ý tứ trong lời nói này rất rõ ràng, Hoa Châu Du không coi cô ta là người một nhà.
Vũ Minh Hân còn muốn nói gì đó, Đinh Cẩn đã đứng lên: "Tôi đưa cậu về."
Ai bảo Vũ Minh Hân là bạn gái cậu ta chứ?
Đến lúc này, cậu ta vẫn không quên giải vây cho Vũ Minh Hân.
Nhìn hai người này, Cao Thanh Thu châm chọc nhếch khóe miệng, thật đúng là xứng đôi!
Vũ Minh Hân thấy vậy, vội vội vàng vàng đuổi theo bước chân Đinh Cẩn.
Mặt trời lên cao, bên ngoài thời tiết rất nóng, Vũ Minh Hân đi theo sau lưng Đinh Cẩn, càng nghĩ càng cảm thấy ấm ức, chỉ thiếu điều chưa bụm mặt khóc lớn một trận.
Đinh Cẩn dừng ở bên cạnh xe, nhìn Vũ Minh Hân nói: "Những hình kia, là cậu gửi cho cậu của tôi?"
Vũ Minh Hân không nghĩ tới cậu ta lúc này còn truy cứu cái này, cô ta nhìn đôi mắt lạnh như băng của cậu, sợ bị cậu trách tội, không thể làm gì khác hơn ngoài tìm một cái cớ: "Tôi... Tôi cũng là vì cậu! Từkhi Cao Thanh Thu xuất hiện ở nhà cậu, tôi có thể cảm giác được cậu mỗi ngày đều không vui.
Muốn bảo cậu kêu cô ấy là mợ nhỏ, cậu cũng không gọi được đúng không! Tôi làm như vậy, chỉ là muốn giúp cậu đuổi cô ấy đi!"
Đinh Cẩn nhìn Vũ Minh Hân, vốn cho rằng cô ta muốn hại Cao Thanh Thu, có chút tức giận, nhưng... Nghe xong lời giải thích của cô ta, trong lòng lại mềm nhũn...
truyện được cập nhập trên!
"Lên xe, tôi đưa cậu về."
Thấy anh tin lời mình, Vũ Minh Hân mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần Đinh Cẩn còn tin tưởng cô ta thì tốt rồi!
Trong phòng khách, Cao Thanh Thu nhìn về phía Hoa Châu Du: "Chị."
Chuyện xảy ra có chút ngoài dự liệu của Cao Thanh Thu.
Cô làm sao cũng không nghĩ tới, cuối cùng người xui xẻo lại là Vũ Minh Hân.
Hoa Châu Du biết cô đau lòng, an ủi: "Thanh Thu, chớ để ở trong lòng, trở về tôi sẽ dạy dỗ Đinh Cẩn thật tử tế, nó khác trước quá rồi."
Cho dù có ý kiến với Cao Thanh Thu đi nữa, cũng không thể hợp với Vũ Minh Hân cùng đi hãm cô!
"Những hình kia..." Cao Thanh Thu nhìn điện thoại Hoa Châu Du…
Hoa Châu Du cầm điện thoại di động tới, toàn bộ đều xóa đi, cười nói với Cao Thanh Thu: "Bây giờ xong chưa?"
"..."
Đối mặt phương thức xử lý thô bạo như vậy, Cao Thanh Thu thật không biết nói gì cho phải: "Cám ơn chị."