Hoa Ngọc Thành nhìn cô một cái, đứng lên, tự đi rót nước uống, không thèm nhìn cô.
Nhìn thấy anh như vậy, liền biết anh lại giận rồi.
Cao Thanh Thu chột dạ đi tới, từ phía sau ôm lấy anh, lấy lòng nói: " Anh lại giận em nữa à? Vì em về trễ sao? Nhưng hôm nay là vì công việc mà!"
Hoa Ngọc Thành thờ ơ như thể không hề tức giận: " Thì em cứ làm việc của em đi, anh có nói gì đâu. Trong mắt em anh có quan trọng bằng công việc đâu."
"..." Nói thế này mà còn bảo không giận à?
Cao Thanh Thu cảm thấy anh chẳng những đang tức giận mà còn chọc giận anh một cách nghiêm trọng.
Cô tựa vào vai anh, làm nũng nói: " Ai bảo, ở trong lòng em anh quan trọng nhất, làm gì có thứ gì quan trọng bằng anh được! "
" Đồ lừa đảo." Anh ghét bỏ nói.
" Xin lỗi ông xã mà, đừng giận em nữa." Cao Thanh Thu nói: "Hôm nay là em không đúng, như vậy đi, anh muốn em làm thế nào mới nguôi giận đây?"
Cô đuối lý, vì muốn dỗ dành anh đành hy sinh thân mình vậy.
Hoa Ngọc Thành vẫn lạnh nhạt: "Chẳng muốn gì cả! Em buông ra đi, bây giờ nhìn thấy em là thấy phiền rồi."
Hoa Ngọc Thành nói xong, tách tay Cao Thanh Thu ra, đi sang một bên.
Cao Thanh Thu nhìn thấy anh lạnh nhạt quay đi cảm thấy vô cùng tủi thân.
Hoa Ngọc Thành không để ý tới cô, trực tiếp đẩy cửa ra,đi đến phòng đọc sách.
Cao Thanh Thu cũng không vội chạy theo sau, hôm nay họp xong cô phải quay lại trường học, buổi tối còn phải đi bàn chuyện công việc, mệt mỏi muốn chết, cô muốn đi tắm thả lỏng một chút.
Tắm xong đi ra, cô vốn định đi tìm Hoa Ngọc Thành, kết quả còn chưa đi được ra ngoài, liền cảm giác bụng đau thắt lại, sau đó cô đi lên giường nằm xuống.
-
Mười một giờ đêm, Hoa Ngọc Thành còn ở trong phòng đọc sách, anh xem hết cả một quyển sách mà vẫn chưa thấy Cao Thanh Thu tới tìm.
Thỉnh thoảng anh không vui cô đều sẽ tới đây dỗ dành anh!
Hôm nay lại không tới?
Cảm giác thất vọng này làm cho anh không thoải mái.
Nhưng cuối cùng vẫn không tự chủ đứng lên, trở về phòng ngủ, muốn nhìn cô đang làm gì.
Kết quả vừa vào cửa, liền thấy cô ngủ ở trên giường.
Anh ở bên kia buồn bực cả buổi tối vậy mà cô lại còn ở đây ngủ được...
Cao Thanh Thu nằm ở trên giường, ôm lấy gối mồ hôi lấm tấm trên trán, đau bụng muốn chết, cô cho rằng ngủ quên đi được thì sẽ đỡ đau, kết quả phát hiện ngủ cũng không ngủ yên được.
Hoa Ngọc Thành đi tới, nhìn thấy bộ dạng thống khổ không chịu nổi ở trên giường của cô, vốn đang tức giận, trái tim anh lại như bị thắt chặt lại, " Thanh Thu?"
Cô bị bệnh ư?
Cao Thanh Thu nghe thấy giọng của anh, nhỏ giọng nói: " Em đau bụng quá."
Hoa Ngọc Thành vội vàng bế cô lên, "Đau lắm à?"
"Ừm."
Hoa Ngọc Thành trở nên hoảng loạn.
Cô ở chỗ này đau thành như vậy rồi mà anh lại ở bên kia giận dỗi cô, anh thật đáng chết!
Không suy nghĩ nhiều, anh vội vàng bế cô lên, đưa cô đi đến bệnh viện.
Buổi sáng, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, Cao Thanh Thu mở mắt ra, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành ngồi gục ở mép giường ngủ thiếp đi, nhưng tay anh vẫn nắm tay cô không rời.
Tối hôm qua cô bị đau bụng do bị rối loạn tiêu hóa, anh đưa cô tới bệnh viện, chăm sóc cả đêm, chắc là vừa mới ngủ không lâu.
Trên người anh còn mặc đồ ngủ, bởi vì lo lắng cho cô nên chẳng cần giữ hình tượng.
Nhìn thấy Hoa Ngọc Thành như vậy, Cao Thanh Thu cũng không làm ồn anh.
Không biết qua bao lâu, Hoa Ngọc Thành mới tỉnh lại, anh ngẩng đầu lên, nhìn cô đầy ôn nhu, "Tỉnh rồi à?"
Cao Thanh Thu không lên tiếng, chỉ dịu dàng đưa tay ra, chạm lên gò má của anh...