Hoa Châu Du nghe câu trả lời của Cao Thanh Thu liền thở dài một hơi thật sâu: “xem ra cơ thể chú ấy còn chưa khỏe hẳn, không được rồi, chị phải nấu thêm thuốc cho chú ấy...”
Nếu mà Hoa Ngọc Thành cứ như vậy không sinh con được sẽ khiến ba mẹ nhọc lòng lo nghĩ chết mất.
Từ ngày Hoa Ngọc Thành xảy ra chuyện, người làm chị như Hoa Châu Du không có lúc nào là không lo nghĩ.
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Châu Du mà không biết làm sao tiếp lời chị ấy.
Hoa Châu Du chợt nhìn chằm chằm Cao Thanh Thu: “Thanh Thu, chuyện của chú ấy em đều biết hết phải không?”
Bởi vừa nãy cũng nghe được đoạn ghi âm nên phát hiện rằng Cao Thanh Thu cũng đã biết hết, cô mới tính trao đổi với Cao Thanh Thu một chút.
“Vâng.” Cao Thanh Thu biết việc chị ấy nói là việc bị thương của Hoa Ngọc Thành.
Hoa Châu Du nói: “Ngọc Thành nó trước đây đi bộ đội, rồi bị thương cho nên...việc sinh con đẻ cái có thể có chút khó khăn.”
“Em biết.”
Hoa Châu Du nhìn Cao Thanh Thu chân thành nói: “vậy em có vì chuyện này mà ghét bỏ chú ấy không?”
“...”lời của Hoa Châu Du khiến Cao Thanh Thu sừng sờ: “làm sao có thể? chú đối xử với em rất tốt. Chú ấy cũng không muốn bản thân mình bị như vậy.”
Sợ Cao Thanh Thu biến thành người thứ hai như Dương Nhạc Linh bởi vì việc này mà cũng bỏ chạy mất.Hoa Châu Du nói: “đúng rồi, chị có chút việc muốn em giúp đỡ.”
“Giúp chị?” Cao Thanh Thu không rõ ý của Hoa Châu Du cho lắm.
Bản thân cô sống ở nhà họ Hoa trước nay không giúp đỡ được việc gì cả.
“Ngọc Thành chú ấy rất ít nghe lời chị, nhưng mà chị phát hiện nếu như là lời của em, chú ấy liền rất coi trọng. Cho nên đợi một lúc thuốc nấu xong em nhớ giúp chị đưa đi, giúp chị khuyên chú ấy uống thuốc nhé.”
“...”khuyên chú uống thuốc?
Lại còn là loại thuốc đó?
Nhiệm vụ này hình như hơi gian khổ rồi đó.
Hoa Châu Du nói: “Em khiến chú ấy phối hợp uống xong thuốc đối với em cũng có chỗ tốt mà, em thấy sao?”
“...”
Chỗ tốt?
Cao Thanh Thu cảm thấy hình như mình không cẩn thận lên nhầm thuyền giặc rồi.
Lời nói dán nhãn R như vậy khiến cô cảm thấy rất ngại ngùng mà xấu hổ.
Lúc nói chuyện xong với Hoa Châu Du rồi đi ra, mặt nhỏ cũng đỏ lựng luôn, tâm tình cũng không còn nặng nề như trước nữa, cô ngồi xuống cạnh Hoa Ngọc Thành.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô: “chị anh bảo em làm gì vậy?”
“Đâu, đâu có gì.”Cao Thanh Thu không có chút can đảm nào để mà nói về chủ đề này với Hoa Ngọc Thành.
“Không nói với em chuyện gì bậy bạ sao?” Hoa Ngọc Thành đầy nghi ngờ vì phản ứng của Cao Thanh Thu.
Cao Thanh Thu: “...”
Cảm thấy trực giác của anh so với giác quan thứ sáu của đàn bà còn chuẩn hơn luôn.
Lúc này ba mẹ của Hoa Ngọc Thành cũng không có mặt trong phòng khách nữa, chỉ có cô và Hoa Ngọc Thành. Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu không trả lời câu hỏi bèn nói: “qua đây.”
Cao Thanh Thu ngẩng đầu nhìn anh một cái phát hiện vẻ mặt nghiêm túc của anh.
Lòng cô không vui cho lắm nhưng vẫn đi qua liền bị Hoa Ngọc Thành ôm vào lòng, giọng nói trầm thì thầm vào tai cô: “giận anh hả?”
“Đâu có...”lòng Cao Thanh Thu nặng trĩu, không thể không nói lúc nhìn thấy Vũ Minh Hân cô liền hơi buồn lòng.
Hoa Ngọc Thành con ngươi đen bóng nhìn chằm chăm khuôn mặt cô: “nói thật ra.”
“...”Cao Thanh Thu lén nhìn Hoa Ngọc Thành một cái, từ góc độ này nhìn lên, anh đẹp trai muốn ngất luôn.
Cô nhẹ gật gật cái đầu, nhỏ giọng: “tại sao chú chỉ tin lời Vũ Minh Hân nói, lại không tin tôi chứ?”