CHƯƠNG 1200: VỪA TRẺ CON VỪA VÔ LÝ
Mặc dù không muốn nhưng cũng chỉ có thể đồng ý.
Ai bảo hôm nay ba và mẹ đều kỳ lạ chứ.
Ôi, hai người lớn thật khiến người khác lo lắng mà.
Cao Thanh Thu kêu Bóng Đèn Nhỏ và dì Ngô về phòng của cậu để ngủ, còn mình đi lên tầng, Hoa Ngọc Thành không có ở trong phòng, Hoa Thanh Thu nhìn xung quanh, có lẽ là trong phòng làm việc.
Mặc dù Hoa Ngọc Thành không cãi nhau với cô, nhưng Cao Thanh Thu vẫn có thể cảm nhận được anh không vui.
Cô đi đến, gõ cửa, bên trong không trả lời, Cao Thanh Thu do dự một lúc, sau đó trực tiếp đẩy cửa lo lắng đi vào.
Hoa Ngọc Thành đứng ở đó, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đưa lưng về phía cô, dường như đang nghĩ cái gì đó.
Tâm trạng của anh rất kém, nghe thấy giọng nói của cô cũng không quay đầu lại, mà đang cố gắng kiềm chế bản thân mình.
Cao Thanh Thu không biết những lời nói mà hôm nay Hoa Ngọc Thành nghe thấy ở trong bữa tiệc, cũng không biết anh tức giận vì điều gì.
Dù sao bình thường những người kia cũng không nói trước mặt cô.
Cô đi qua, hỏi: “Vẫn còn tức giận sao?”
Đã muộn như vậy rồi, còn không muốn đi ngủ, đứng ở đó tức giận, có ngốc không vậy?
Hoa Ngọc Thành nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì.
Cao Thanh Thu nắm lấy tay anh: “Chú à.”
Giống như chạm vào một công tắc nào đó, Hoa Ngọc Thành biến bị động thành chủ động, nắm lấy cổ tay cô, kéo cả người cô ấn lên tường.
Khoảnh cách giữa hai người vì vậy mà trở nên càng gần, hơi lạnh trên người anh khiến Cao Thanh Thu trở nên căng thẳng, cô thận trọng nhìn anh, vô thức nuốt nước bọt.
Hoa Ngọc Thành lúc này rất lạnh, khiến cô cảm thấy có một cảm giác nguy hiểm, sau lưng gần như cũng lạnh toát.
Hoa Ngọc Thành nhìn người con gái trước mặt, anh mím chặt môi.
Anh giống như một tảng đá cứng, cả người mang theo sự lạnh lùng không thể hình dung được, giống như thứ mà mình yêu quý nhất đã bị người khác cướp đi vậy.
Từ sau khi anh xảy ra chuyện đến bây giờ, dường như Cao Thanh Thu chính là tất cả của anh, không ai có thể chạm vào bảo bối trong lòng bàn tay.
Trước đây lúc chưa quá thích cô, anh còn có thể bình tĩnh, nhưng bây giờ, càng yêu cô, trong lòng anh càng không có cách nào để bình tĩnh được.
Sợ lúc nào đó cô sẽ yêu Cố Đinh Cẩn!
Bây giờ Cố Đinh Cẩn không còn giống như trước kia nữa, bọn họ cũng không còn là những cô cậu bé trước đây nữa, nếu như là người khác thì có thể bỏ qua, nhưng lại là Cố Đinh Cẩn, người trước đây từng có tình cảm với Cao Thanh Thu.
Ngộ nhỡ hai người bọn họ tình cũ không rủ cũng tới thì sao?
Đặc biệt là Cố Đinh Cẩn cứ không ngừng quấn lấy như vậy.
Cao Thanh Thu ngẩng đầu lên, để giảm bớt bầu không khí cứng ngắc này, nở một nụ cười bình tĩnh như bình thường, dịu dàng hỏi: “Được rồi, sao lại đột nhiên ăn giấm thế?”
Hôm nay anh ghen tuông một cách khó hiểu, quả thật khiến người khác không thể hiểu được.
Cao Thanh Thu đến bây giờ vẫn mơ hồ.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu: “Anh ghét Cố Đinh Cẩn.”
“Trước đây anh cũng ghét, cũng không phản đối em đi làm ở Điện tử Đông Hằng mà! Anh không cảm thấy hôm nay anh ăn giấm một cách rất khó hiểu sao?” Cao Thanh Thu kiên nhẫn cố gắng xóa đi sự khó chịu trong lòng anh: “Một người đàn ông lớn như vậy rồi, cùng đã làm ba rồi, còn ghen tuông như vậy, chán chết đi được.”
Mặc dù nói anh chán, nhưng giọng nói của cô lại là kiểu làm nũng.
Đối diện với sự tức giận của Hoa Ngọc Thành, Cao Thanh Thu không bao giờ dám tùy hứng, lúc nào cũng phải cẩn thận từng tí tí một.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, bị cô nói mấy câu như vậy, lại nói đến mức không có cách nào để phản bác.
Đúng vậy!
Anh cũng cảm thấy mình rất nhàm chán, rất trẻ con!
Anh là một người đàn ông đã bước qua tuổi ba mươi, nhưng lại….thích một cô gái như vậy.
Quả thật rất trẻ con!