Người phụ nữ đứng bên cạnh Trần Viễn hỏi: “Ai đây?”
“Quen biết từ lần xem mắt lần trước.” Trần Viễn choàng vai cô ta nói với Cao Thanh Thu: “Đây là bạn gái của tôi.”
“Rất xinh đẹp.” Không phải khen chứ thật có tướng vợ chồng với Trần Viễn.
Trần Viễn khá đắc ý trong lòng khi nghe Cao Thanh Thu khen như vậy.
Dù sao thì làn trước bị Cao Thanh Thu làm mất mặt.
Giờ hắn còn chướng mắt khi thấy cô ta!
Trần Viễn nhìn Cao Thanh Thu: “Đến đây ăn cơm một mình à?”
“Đến với chồng tôi.” Cao Thanh Thu nhìn thoáng qua Hoa Ngọc Thành và Lý Sơn, hai người họ nghe có người gọi cô thì đã nán lại...
“Chồng cô?”
Nhớ lần trước Cao Thanh Thu có nói qua cô ta đã kết hôn! Trần Viễn nhanh chóng nhìn qua, cảm thấy tò mò với người chồng của cô ta.
Ngay khi nhìn thấy Lý Sơn, hắn còn tưởng người chồng là Lý Sơn, không nhịn được sững người một chốc, Lý Sơn dù không đẹp trai bằng Hoa Ngọc Thành nhưng người khá đoan chính, lại cao to.
Trần Viễn chưa đến một mét bảy nhìn khá thấp bé khi so sánh với Lý sơn.
Nhưng một giây sau, Trần Viễn liền thấy Cao Thanh Thu đi đến cạnh Hoa Ngọc Thành.
Hoa Ngọc Thành hỏi: “Ai?”
Cao Thanh Thu giới thiệu Trần Viễn: “Mẹ em trước đây muốn gả em đi, có sắp đặt một đối tượng kết hôn cho em...”
Cô không muốn giấu diếm gì với chú, việc này cũng không có gì đáng che giấu cả.
Hoa Ngọc Thành nhìn Trần Viễn, cả người liền thấy không được dễ chịu gì, bà Cao vậy mà lại muốn gả Cao Thanh Thu cho loại người này?
Anh lập tức thấy hơi tức người, bỗng thấy thương Cao Thanh Thu.
Trần Viễn thấy sự tương tác giữa Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành, phát hiện Cao Thanh Thu nói đến chồng cô là Hoa Ngọc Thành đang ngồi trên xe lăn mà không phải là Lý Sơn liền thở phào một hơi.
Hắn so không được với Lý Sơn, nhưng dù sao cũng tốt hơn so với Hoa Ngọc Thành ấy chứ?
Cao Thanh Thu lại vì loại đàn ông nay mà từ chối hắn?
Thật muốn cười rụng cả hàm răng.
Anh nhìn Hoa Ngọc Thành, cười cười: “Xin chào, trước đây có nghe Cao Thanh Thu nhắc qua, hôm nay rốt cuộc cũng được gặp mặt.”
Nói xong vươn tay về phía Hoa Ngọc Thành.
Trần Viễn công tác ở đơn vị hành chính công, khi tiếp đãi các lãnh đạo đều rất tôn trọng.
Mà nay khi hắn đưa tay ra với Hoa Ngọc Thành thì không phải bộ dáng tôn trọng như thế, thậm chí còn xen lẫn vài phần khinh thường.
Đôi con ngươi đen tuyền của Hoa Ngọc Thành lãnh đạm nhìn qua người đàn ông trước mặt.
Anh đã hình thành thói quen gặp người thì nói bằng tiếng người, mà gặp quỷ thì nói tiếng quỷ lâu rồi. Dù Trần Viễn không nói gì, Hoa Ngọc Thành cũng có thể cảm giác được sự khinh thường từ đối phương.
Hoa Ngọc Thành hờ hững nhìn lướt qua Trần Viễn, cũng không vươn tay.
Đương nhiên, đừng nói là nắm tay, nếu tại những nơi trang trọng chính thức thì Trần Viễn này, ngay có cơ hội nói chuyện với anh cũng không có.
Hoa Ngọc Thành lạnh lùng khiến bầu không khí trở nên khá xấu hổ.
Tay Trần Viễn đặt giữa không khí hơi ngừng một lúc mới xấu hổ thu tay về.
Trong lòng lại khá tức giận, nhất là bạn gái hắn ta đang ở đây, cái tên tàn phế này cũng quá không nể mặt mũi người khác rồi.
Hừ, trong công việc anh đã gặp qua khá nhiều lãnh đạo, cũng chưa thấy qua người kiêu ngạo giống Hoa Ngọc Thành đến vậy.
Ánh mắt Cao Thanh Thu nhìn người cũng quá thấp rồi, từ nơi nào quen biết cái người không biết chút lễ phép nào cả?
Đương nhiên, vì quan hệ giữa Hoa Ngọc Thành và Cao Thanh Thu, hắn cũng không nghĩ nhiều về thân phận địa vị của Hoa Ngọc Thành.
Hôm nay Trần Viễn mặc trang phục của Burberry, bởi vừa mới quen được bạn gái, nên cần phải biểu hiện tốt trước mặt bạn gái một chút, bỏ một tháng tiền lương để mua được, cảm thấy mình đẹp trai hơn so với bình thường nhiều.
Truyện được mua bản quyền đăng trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện!
hấy mình như mua được hàng với giá rẻ nữa chứ.
Mặc dù Cậu anh đối xử không tệ với cô, nhưng thấy thế nào cô ấy vẫn bị thua thiệt ít nhiều, cho nên anh không nhịn được nhắc nhở cô một câu.
Dù sao thì anh ta cũng còn một chút tình cảm với Cố Thanh Thu, dù đến giờ phút này thì vị trí của cô trong lòng anhvẫn nặng hơn so với Vũ Minh Hân.
Đôi mắt Cố Thanh Thu vốn nhìn chăm chú dưới đất, nghe xong lời Đinh Cẩn nói liền ngước đầu nhìn Đinh Cẩn.
Đinh Cẩn nói: “Không cần cảm ơn tôi, chúng ta dù gì cũng là bạn cùng bàn.”
Cố Thanh Thu cười khẽ một tiếng: “Cậu biết hiện giờ tôi đang nghĩ gì không?”
“Nghĩ gì? Cho rằng tôi vì để cô lần nữa trở về bên cạnh mình mới nói những lời này với cô à, yên tâm, tôi không có hứng thú gì với cô cả.”
Dù có anh cũng không muốn lại tiếp nhận cô.
Lần trước anh đã cho cô cơ hội, là tự cô không trân trọng cơ hội đấy.
Anh không phải là một người dễ nói chuyện như vậy đâu!
Có điều, nếu như, cô khóc lóc cầu xin anh, có lẽ anh sẽ suy nghĩ lại vậy...
Trước khi gặp Cố Thanh Thu, Đinh Cẩn vốn là một người chưa bao giờ gặp trở ngại gì...
Mẹ anh là tổng giám đốc, ba anh là một thương nhân vô cùng thành đạt, còn Cậu anh và ông bà ngoại càng không cần phải nói, cả nhà đều không phải là người bình thường.
Mà anh, từ ngày ra đời đã được cưng chiều hết mực.
Thành tích học tập tốt, anh không phải là kiểu người dùng rất nhiều thời gian để học tập, vẫn chơi game đều, mỗi lần thi đều thi tốt.
Mà Cố Thanh Thu, là trở ngại đầu tiên anh gặp trên đường đời.
Lần đầu tiên anh nói chuyện yêu đương, lần đầu anh thích một người mà ngày ngày trốn tránh anh như vậy...Tuy đã được chứng thực chỉ là một hiểu lầm mà thôi.