Hôm nay ở đó vô cùng náo nhiệt, từ cổng vào đã có rất nhiều xe, sinh nhật Lão thủ trưởng có rất nhiều người đến chúc mừng ông.
Bọn họ mới vừa từ trên xe bước xuống, liền có người đi tới, " Hoắc Chấn Đông, bà Bùi đang tìm anh."
Bà Bùi chính là cô ruột của Hoắc Chấn Đông, lấy một người họ Bùi nên mọi người xưng hô như vậy.
Hoắc Chấn Đông nghe xong, đáp một tiếng, "Biết rồi, tôi lập tức đi tới đó."
Trước kia Ông Bùi là cấp dưới của Lão thủ trưởng, vì hoàn thành nhiệm vụ mà hy sinh, cô của Hoắc Chấn Đông lại không chịu tái giá. Vì vậy nhà họ Hoắc đều thương yêu bà cô này.
Hoắc Chấn Đông cũng không dám không nghe lời, nếu làm trái ý bà cô này, không bị bố anh ta tẩn cho một trận mới là lạ.
Hoắc Chấn Đông quay đầu nói với Hoa Ngọc Thành: "Vậy cậu và Thanh Thu đi gặp bố tôi trước đi, tôi đi xem cô Dươngi bên kia, quay lại tìm hai người sau."
"Biết rồi, cậu đi đi." Hoa Ngọc Thành gật đầu.
Hoắc Chấn Đông nhanh chóng đi ra ngoài.
Cao Thanh Thu nhìn bóng lưng của anh ta, nhìn về phía Hoa Ngọc Thành, Hoa Ngọc Thành đang nhìn nơi này một lượt, nhớ lại lần đầu tiên anh tới nơi này.
Đó là lúc mà cả đời anh thấp thỏm nhất, khẩn trương nhất, cũng là thời điểm anh kích động nhất.
Lại không nghĩ rằng khi trở lại nơi này, tâm tính lại có mấy phần bi thương, Hoa Ngọc Thành của bây giờ không bao giờ lấy lại được hoài bão, nhiệt huyết thanh xuân trước kia được nữa, tất cả những thứ đó đã biến mất hoàn toàn kể từ khi anh bị tàn phế kia.
-
Hoắc Chấn Đông còn chưa vào cửa, đã nghe thấy bên trong truyền tới tiếng cười của bà Bùi.
Anh ta đẩy cửa đi vào, nhìn thấy bà Bùi ngồi ở trên ghế sa lon, bà mặc áo dài đoan trang, trên cổ đeo một chuỗi dây chuyền trân châu.
Dương Nhạc Linh đứng ở một bên, đang xoa bóp vai cho bà Bùi, " Mẹ có thấy thoải mái hơn không?"
Lúc trước, để lấy lòng người khác, Dương Nhạc Linh học không thiếu thứ gì, những thứ đấm bóp vặt vãnh như thế này, đối với cô ta mà nói quả thực chẳng có gì đáng kể.
"Thoải mái hơn nhiều rồi."
Bà Bùi ngẩng đầu lên nhìn về phía Hoắc Chấn Đông vừa tiến vào, "Hoắc Chấn Đông tới rồi à cháu."
Hoắc Chấn Đông nói: " Cháu vừa về đã nghe thấy cô cho người tìm cháu, cho nên tới xem thế nào."
"Ngồi đi."
Hoắc Chấn Đông ngồi xuống bên cạnh, mắt liếc sang Dương Nhạc Linh, Dương Nhạc Linh nhìn anh ta một cái, cũng không chào hỏi, chỉ cúi đầu.
Tối hôm qua, chuyện Hoắc Chấn Đông làm xấu mặt mình bây giờ cô ta còn đang tức giận, cho nên không muốn nói chuyện với Hoắc Chấn Đông.
Trên mặt của bà Bùi vẫn tươi cười, ngữ khí lại có vài phần trách cứ, hỏi Hoắc Chấn Đông: " Cô nghe nói tối hôm qua Linh với các cháu đi ăn cơm cùng nhau phải không?"
Hoắc Chấn Đông gật đầu: "Vâng ạ."
"Nửa đêm nửa hôm cháu để con bé ở ngoài đường một mình, đến cuối cùng cô vẫn phải đi đón con bé, cháu thấy cháu có quá đáng hay không?" Hoắc Chấn Đông nghe ra cô mình đang tìm mình tính sổ.
Bà Bùi không có con cái, chồng lại mất sớm cho nên bà nhận Dương Nhạc Linh làm con gái nuôi, Dương Nhạc Linh lại biết nịnh nọt, làm cho bà rất vui vẻ.
Cho nên, coi như Dương Nhạc Linh làm ra chuyện tày đình kia với Hoa Ngọc Thành, thái độ của bà Bùi với Dương Nhạc Linh vẫn không hề thay đổi.
Hoắc Chấn Đông cũng lười đôi co, chỉ giải thích qua loa: "Tối hôm qua cháu có khách."
"Khách nào mà quan trọng như vậy?" Bà Bùi bất mãn nhíu mày, " Làm cho cháu ngay cả mặt mũi của cô cháu cũng không thèm để ý?"
Hoắc Chấn Đông cười một tiếng, nói: " Cháu cũng không biết cô Dương sẽ tới mách lẻo nên mới sơ sót, cô đừng nóng giận nữa."
Ngữ khí của anh ta rất ung dung, nhưng mà ý châm chọc lại rất rõ ràng, hiển nhiên là đang châm chọc Dương Nhạc Linh chạy tới mách lẻo với cô mình.
Dương Nhạc Linh cứng đờ, bị Hoắc Chấn Đông châm chọc làm cô ta càng giận sôi ruột, nhưng vẫn phải kiềm chế.
Cô ta nhỏ nhỏ nhẹ nói: "em không mách lẻo ai cả,chỉ là tối hôm qua không về được nên mới gọi mẹ đi đón em."