"..." Hoa Ngọc Thành nhìn Kỷ Minh Viễn một cái, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Kỷ Minh Viễn nói: "Tôi nhớ lúc cậu còn trong quân ngũ,cô ta rất hay đến tìm tôi hỏi thăm về cậu, sau này, lúc cậu bị thương, cô ta sốt sắng nghe ngóng khắp nơi về tình hình của cậu. Lúc ấy tôi còn thật sự cho rằng cô ta là một cô gái tốt, ai ngờ được cô ta hỏi thăm chỉ để không bị nghi ngờ mà cao chạy xa bay!"
Kỷ Minh Viễn hiện tại cũng có chút mong đợi, nếu như Dương Nhạc Linh biết Hoa Ngọc Thành chẳng bao lâu nữa có thể đi lại bình thường, liệu cô ta có cảm thấy hối hận không?
Dù sao cũng thật thú vị.
Kỷ Minh Viễn này, không thích xen vào chuyện người khác, nhưng rất thích xem trò cười.
Nhất là loại chuyện thú vị như thế này, anh ta càng trở nên hăng hái cực kì.
Anh ta nói với Hoa Ngọc Thành: "Thật ra thì có vài chuyện tôi rất muốn hỏi cậu."
"Chuyện gì?"
"Cậu đã từng yêu Dương Nhạc Linh chưa?"
Hoa Ngọc Thành liếc anh ta một cái, "cậu lại đang nói nói nhảm gì vậy?"
Anh làm sao có thể thích Dương Nhạc Linh?
"Chỉ là tò mò thôi!" Kỷ Minh Viễn nói: "Chắc cậu không biết? lúc trước Chấn Đông rất thích cô ta. Nhưng vì cô ta là vị hôn thê của cậu nên cậu ta không dám tiến thêm một bước, chuyện này cũng không nói cho cậu biết."
"..." Hoa Ngọc Thành nhớ tới Chấn Đông, bình thường anh ta đều tỏ ra bất cần với phụ nữ xung quanh,, lại không nghĩ tới, Chấn Đông lại thích Dương Nhạc Linh?
Kỷ Minh Viễn nói: "Cái này cũng không trách cậu ta được, Dương Nhạc Linh xinh đẹp như thế, có mấy người đàn ông nhìn cô ta mà không động tâm?"
Hoa Ngọc Thành nhìn Kỷ Minh Viễn,bảng quơ hỏi "cậu cũng thích cô ta sao?"
"Tôi thèm vào." Kỷ Minh Viễn nói, "Tôi học y, nam và nữ ở trong mắt tôi đều là giống nhau cả. Nhưng mà, lần này Chấn Đông về, Dương Nhạc Linh cũng hẹn cậu ta ra rồi,gọi cho cậu ta hai cuộc, tôi thấy, bây giờ cô ta nhắm trúng Chấn Đông rồi."
Mắt nhìn người của Dương Nhạc Linh rất cao, có thể lọt vào mắt cô ta,thì đều là những người đàn ông vô cùng ưu tú.
Trước kia là Hoa Ngọc Thành, hiện tại đổi thành Chấn Đông...
Hoa Ngọc Thành không lên tiếng.
Cô ta thích ai, là chuyện của cô ta không có quan hệ gì với anh cả.
Kỷ Minh Viễn nói: "nhưng mà cậu yên tâm, Chấn Đông không thèm để ý tới cô ta, thấy cô ta gọi điện thoại đến đôi câu cậu ta liền cúp máy. Cậu ta còn nghĩ đến người anh em là cậu hơn người phụ nữ kia nhiều."
Dương Nhạc Linh làm ra chuyện phản bội Hoa Ngọc Thành, dù có là anh trai mưa đi chăng nữa, coi như hiện tại Dương Nhạc Linh làm gì, Chấn Đông cũng không có hứng thú với cô ta nữa.
Hoa Ngọc Thành nhìn về phía Kỷ Minh Viễn, "Cậu cũng biết nhiều quá đấy."
"Còn phải nói sao." Kỷ Minh Viễn tự sướng: "Ai bảo con người của tôi rất đáng để chọn mặt gửi vàng đây!"
"Đồ tự luyến"
Kỷ Minh Viễn vốn làm việc tại thủ đô.
Là Hoa Ngọc Thành bị thương, trở lại Kinh Châu tĩnh dưỡng, Kỷ Minh Viễn mới đi theo anh trở về đây.
Cũng là nhà họ Hoa đặc biệt phái anh ta tới chăm sóc Hoa Ngọc Thành.
Nhưng mà, Kỷ Minh Viễn coi như cũng rất có y đức, Hoa Ngọc Thành không muốn nói ra chuyện gì, anh ta cũng sẽ không nói ra ngoài, cho dù là bên Nhà họ Hoa cũng giữ bí mật tuyệt đối.
Lần này Hoa Ngọc Thành có kết quả điều trị khả quan anh ta cũng không nói cho Chấn Đông.
Kỷ Minh Viễn cùng Hoa Ngọc Thành trò chuyện xong, cũng kiểm tra xong tình hình sức khỏe, nói: "Đúng rồi, sinh nhật cậu cũng sắp tới mà hai ngày nữa tôi phải đi thủ đô một chuyến nên tôi tặng quà cho cậu trước."
"Qùa gì?" Hoa Ngọc Thành tràn đầy hoài nghi nhìn Kỷ Minh Viễn, cậu ta còn có quà tặng cho mình sao?
Kỷ Minh Viễn đặt hộp quà trên bàn, dương khóe miệng lên, đi ra ngoài. Lúc thấy rõ là cái gì, Hoa Ngọc Thành giận đến hộc máu?