Hoa Ngọc Thành nói: "chị ồn quá đi mất."
Anh vốn không thích người khác ồn ào.
Lúc ở nhà, chỉ thích an tĩnh một mình, cũng chỉ khi ở bên Cao Thanh Thu là ngoại lệ.
Hoa Châu Du biết tính em trai mình, cũng không chọc giận anh làm gì, một bên cảm thán một bên ra cửa.
Nhìn lấy bóng lưng của chị ấy, Cao Thanh Thu cười một tiếng.
Cô buông gối, đang chuẩn bị nằm xuống, nhìn thấy trên Hoa Ngọc Thành lên giường, hơi sững sờ, "Ông xã?"
Lúc này anh lên giường làm cái gì?
Hoa Ngọc Thành bá đạo đưa tay đưa kéo cô vào trong ngực của mình, Cao Thanh Thu vội vàng không kịp chuẩn bị, cằm đụng vào lồng ngực của anh.
Cô xấu hổ hô khẽ, "Đừng như vậy mà! Nhỡ đâu mẹ vào thì sao."
Vào lúc này bà Hoa chắc đang nấu cháo rồi.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô, trầm giọng nói: "Nghe nói em bảo em sẽ cố gắng?"
Cao Thanh Thu luống cuống, "Cái gì chứ?"
" vừa rồi em nói với chị anh như thế." Giọng anh vô cùng nghiêm túc, "Nếu em đã nói em muốn cố gắng, xem ra, anh cũng phải nỗ lực mới được."
Cao Thanh Thu"..." Lúc này cô chỉ muốn đập đầu vào gối cho chết quách đi!
Cô nói với chị anh cả nửa buổi,nhớ gì không nhớ lại nhớ kỹ cái này.
Cao Thanh Thu lúng túng nói: "Anh không thể nghiêm túc một chút được à? Mới vừa lúc nãy, ai bảo chị anh phải nghiêm túc thế hả?"
"Chị ấy là chị ấy, em là em."
"Có phải anh cảm thấy em nhỏ hơn anh, cho nên anh bắt nạt em đúng không." Cao Thanh Thu nhìn anh một cái.
Hoa Ngọc Thành giải thích: "Đây không phải là bắt nạt, đây là yêu em!"
"Được rồi, anh đẹp trai, anh nói cái gì cũng đúng." Cao Thanh Thu không thích cùng anh tranh cãi.
Hoa Ngọc Thành cầm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của cô, "Vậy em nói xem, anh có thương em không?"
"Có thương."lúc Cao Thanh Thu trả lời, ánh mắt đang nhìn anh khẽ run.
Đàn ông đẹp trai, ngay cả một động tác nhỏ xíu, cũng là cám dỗ trí mạng.
Lúc này trong phòng chỉ có hai người bọn họ, nói vài cậu thân mật, cũng không có cái gì phải cố kỵ.
"Anh có phải là người yêu thương em nhất trên đời này không?"
"Đúng vậy."
"Vậy em có yêu anh không?" Hoa Ngọc Thành hỏi.
Cao Thanh Thu: "... Có."
Cô cúi đầu xuống, xấu hổ không dám nhìn anh.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô, giọng nói mang vẻ mấy phần tự giễu, "Không biết tình yêu mà em nói có giống như tình yêu của anh dành cho em không."
Anh luôn cảm thấy, Cao Thanh Thu thích anh, chỉ bởi vì anh đối xử tốt với cô.
Mà không phải là tình yêu thật sự giữa nam và nữ.
Cao Thanh Thu có chút kinh ngạc, "Yêu có nhiều loại lắm sao?"
"Sau này em sẽ biết." Loại chuyện này, Hoa Ngọc Thành cảm giác mình cũng không nói rõ ràng được.
Không muốn giải thích nhiều.
Cao Thanh Thu tựa vào trong ngực anh, hỏi: "ông xã, em không có thai, anh có thất vọng không?"
Chủ động làm nũng
Từ lúc anh về đến giờ luôn ở bên cạnh trấn an cô.
Cô Cũng chưa hỏi anh, nếu như thật sự có con thì anh có vui không?
Hoa Ngọc Thành cười một tiếng, "Em còn nhỏ, không cần vội làm gì."
Cao Thanh Thu nhìn ra được, anh chắc cũng rất chờ mong bảo bảo ra đời.
Cô thương lượng nói với anh: "ông xã, nếu em đã nói sẽ sinh con cho anh thì em chắc chắn sẽ sinh. Chẳng qua là... Em cảm thấy mình còn chưa chuẩn bị xong. Chúng ta cũng vừa mới kết hôn,bây giờ có rất nhiều người vừa kết hôn đã kết hôn, sinh con xong lại không nuôi, ném cho ông bà, chỉ cắm đầu đi kiếm tiền, không chăm sóc tốt cho con cái. Phần lớn Những đứa trẻ ấy đều bị thiếu tình thương của cha mẹ. Em không muốn con của chúng ta cũng như vậy. Hiện tại em còn nhỏ, chưa đủ chín chắn, ngay cả bản thân mình em còn lỡ không xong, không biết phải làm sao để lo cho con cái. Cho nên, anh chờ một thời gian có được không?"