Cao Thanh Thu mặc váy ngủ hai dây màu đỏ nhìn vô cùng quyến rũ, đây là dì Ngô chuẩn bị cho cô, nói là kết hôn phải mặc màu đỏ mới gặp điềm lành.
Bởi vì cô xoay người,cho nên cổ áo hở ra xương quai xanh tinh xảo cùng cái cổ trắng nõn, da của cô rất trắng, làm người nhìn mê mẩn, nảy sinh ý nghĩ muốn "phạm tội"
Hoa Ngọc Thành đưa tay ra, ôn nhu vuốt ve gương mặt của cô, "Thanh Thu."
"Ừm." Cao Thanh Thu vô cùng ngái ngủ, nghe Hoa Ngọc Thành gọi mình, vẫn đáp một tiếng.
Hôm nay đặc biệt mệt mỏi, nhất là sau khi tắm xong, mệt mỏi chỉ muốn nằm bẹp trên giường.
Hoa Ngọc Thành nói: "em tỉnh lại đi, anh có chuyện muốn nói với em."
Hôm nay là đêm tân hôn, chẳng nhẽ cứ như vậy mà ngủ sao?
Cao Thanh Thu cản tay của anh lại, "Em mệt lắm,có gì ngày mai nói đi."
Hoa Ngọc Thành cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên khuôn mặt trăng noãn của cô, "em chắc chứ? Ngày mai tỉnh lại sẽ không hối hận?"
Lấy tính cách của cô, đêm tân hôn không làm cái gì, sẽ không cảm thấy tiếc nuối sao?
Nhưng Cao Thanh Thu lại ôm lấy anh, để tay trên bờ vai của anh, "Đi ngủ."
Gối bị cô ném qua một bên, trực tiếp coi Hoa Ngọc Thành là thành gối ôm.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô như vậy, suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định không đánh thức cô.
Cô đã mệt mỏi thành như vậy, coi như gọi cô dậy, phỏng chừng cô cũng không có hứng thú gì, còn không bằng để cho cô ngủ một giấc thật ngon."Thế thì em cứ ngủ đi, còn lại để anh giúp em vậy... "
-
Cao Thanh Thu ngủ rất say, cảm giác có một đôi bàn tay đang làm càn trong váy ngủ của cô, đôi môi nóng bỏng của người nào đó không ngừng chu du khắp cơ thể cô.
Mơ mơ màng màng, Hoa Ngọc Thành đem cô ép dưới thân,anh thì thầm vào tai cô "cục cưng,sinh cho anh một đứa con."
Cục cưng?
Phải biết, anh bình thường kiệm chữ như vàng, cao lãnh lạnh lùng, sao có thể nói ra những lời này.
Cô vô cùng kinh ngạc, nhìn Hoa Ngọc Thành, "chú... không phải là không lên được sao?"
"Không lên được?" Khóe môi của anh nở nụ cười xấu xa, câu dẫn vô cùng, "Vậy hôm nay anh cho em xem anh có được hay không."
Cô run rẩy dưới thân anh, "Không... Đừng mà..."
Váy ngủ không biết bay biến đi đâu từ lúc nào, vì chứng minh mình rất được mà anh không để ý đến gì nữa, anh trực tiếp……
Nghe nói lần đầu rất đau, Cao Thanh Thu căn chặt môi rngw thừa nhận đau đớn, kết quả…không cảm thấy gì.
Sao lại không cảm giác gì?
Cô mở to mắt ra phát hiện đã là sáng sớm mà cô thì nằm trong lòng anh.
Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là tay cô... Lại không an phận sờ mó trong áo sơ mi của Hoa Ngọc Thành, sờ đến trong ngực...
Đây quả thực sàm sỡ một cách trần trụi!
Nghĩ tới đây, cô vội vàng rụt tay lại, muốn chạy trốn,nhưng lại phát hiện hông của mình bị cánh tay của Hoa Ngọc Thành ôm chặt.
Mà áo ngủ của cô đã trở nên nhắn nhúm, thậm chí có thể thấy ngực cô đều lộ ra ngoài…cô vội cươn tay kéo lại áo, nhìn Hoa Ngọc Thành một bên còn đang ngủ, không nhịn được run lên một cái.
Trong đầu không tự chủ nhớ tới chuyện phát sinh tối qua, dường như cô và Hoa Ngọc Thành đã!
Chỉ là sao cô lại không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra chứ, cơ thể giống như không có cảm giác gì!
Cứ như vậy bỏ lỡ thời điểm quan trọng nhất trong đời, nghĩ lại có chút chua xót!