Mục lục
Kết Hôn Nhanh Chóng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho nên, cô ta căn bản không coi Cao Thanh Thu ra gì.

Cao Thanh Thu còn chưa đi khỏi khu này, vì vậy nghe thấy hết những gì Thẩm Niệm Niệm

bây giờ cô mới biết, tại sao ban đầu, mọi người lại nhất định phải nghĩ biện pháp đưa sính lễ sang nhà cô.

Bản thân cô cảm thấy không có gì, nhưng mà ở trong mắt người khác, lại không phải như vậy

Dương Nhạc Linh ngăn cản nói: “Thanh Thanh, cậu đừng nói nữa! Mình và Hoa Ngọc Thành đã kết thúc rồi.”

...

Cùng Hoa Châu Du và Bà Hoa ngâm suối nước nóng xong, Cao Thanh Thu ngồi ở đại sảnh.

Người đến người đi, chỉ có một mình cô ngồi ở chỗ này, nhìn có chút cô tịch.

Một lát sau, Lý Sơn nhìn thấy cô,gọi, “ Ngài Hoa đang tìm cô đấy! sao cô lại ngồi một ở chỗ này!”

Cao Thanh Thu đứng lên, “Thì bây giờ về đây.”

Cao Thanh Thu đi theo Lý Sơn trở về phòng, Hoa Ngọc Thành đang gọi điện thoại, nhìn thấy Cao Thanh Thu trở lại, mới thở phào nhẹ nhõm, “Anh còn tưởng em bị tên lừa đảo nào bắt cóc rồi chứ, đang định báo cảnh sát.”

Cao Thanh Thu nghe xong, không nhịn được bật cười, “Em lớn như thế này rồi, còn có thể bị bắt cóc được sao?”

“Cái này thì cũng khó nói lắm.” Hoa Ngọc Thành thâm trầm nhìn cô, mặc dù Cao Thanh Thu cười rồi, nhưng vẫn mơ hồ có thể nhìn ra được cô đang không vui.

Cao Thanh Thu giải thích: “Em thấy ghế ở đại sảnh êm quá nên vào ngồi thử một lúc.”

“...” Lý do này, cũng chỉ có Cao Thanh Thu dám nói ra khỏi miệng!

Hoa Ngọc Thành nói: “Không có chuyện gì khác nữa sao?”

Cao Thanh Thu sửng sốt,Ông xã của cô hình như có ba mắt hay sao mà cái gì cũng bị anh nhìn ra được.

Hoa Ngọc Thành nhìn chằm chằm Cao Thanh Thu, không bỏ lỡ từng biểu cảm nhỏ trên gương mặt của cô: “Nói thật đi.”

Cao Thanh Thu vốn cũng rất tức giận, nếu Hoa Ngọc Thành đã gặn hỏi tới mức này,cô cũng không cần giấu anh làm gì, ủy khuất nói: “Có người bắt nạt em.”

“Bắt nạt?” Hoa Ngọc Thành không dám tin nhìn lấy cô,lại có kẻ nào ngứa thịt dám đi bắt nạt vợ của anh? Dù là ai thì cũng chết chắc với anh rồi.

Cao Thanh Thu nói: “Em mặc bộ đồ bơi anh đưa cho em, vừa đi ra đó đã gặp Dương Nhạc Linh và bạn của cô ta, Bạn cô ta chê em xấu xí thì thôi, còn bảo em hám giàu, bị cả nhà ghét bỏ.”

Lý Sơn ở một bên nghe, xen vào nói: “Dương Nhạc Linh cũng tới nơi này ư?”

“vâng!” Cao Thanh Thu nói tiếp: “Cô ta đi cùng bạn.”

Nói đến chỗ này, Cao Thanh Thu nổi giận phừng phừng,hướng về phía Hoa Ngọc Thành nói: “Đều tại anh hết, là anh bảo em mặc như vậy, mới bị người khác chê cười. Người ta đều ăn mặc đẹp như thế, chỉ em ăn mặc khác người, người kia còn nói, mẹ cô ta còn không thèm mặc bộ của em.”

Cao Thanh Thu xuất thân bình thường, cho nên, cho dù cô đã kết hôn với Hoa Ngọc Thành,trở thành vợ anh, người khác cũng chỉ coi cô thành một kẻ thấp hèn còn trèo cao.

Người bên cạnh cũng sẽ không bởi vì cô là con dâu của Nhà họ Hoa mà sẽ nể mặt cô.

Lý Sơn nhanh chóng đi ra ngoài, Cao Thanh Thu nằm lên trên giường nhìn Hoa Ngọc Thành, “Đều là do anh hại đấy!”

“Anh không biết bọn họ cũng đến đây!” Hoa Ngọc Thành tỏ ra oan uổng.

“Là anh không cho em mặc quần áo chị chuẩn bị cho em! Em không thích anh nữa!

“...” Hoa Ngọc Thành sửng sốt một hồi, ôn nhu đưa tay ra, cầm tay cô, “Là anh không tốt.”

Cao Thanh Thu nằm ở trên giường, ôm lấy chăn, “Bây giờ nói anh không tốt thì có ích lợi gì? dù gì thì em cũng bị bọn họ cười vào mặt rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK