Tối nay Hoa Ngọc Thành đặt nhà hàng này, trang trí rất đẹp, mở cửa sổ ra liền có thể nhìn thấy sông, nhất là đến buổi tối, phía trên còn có thuyền trôi trên sông.
Cao Thanh Thu ngồi ở trên ghế liền có thể nhìn đến cảnh đẹp bên ngoài, ao ước nói: "em cũng rất muốn ngồi thuyền, đáng tiếc nhiều người quá."
Vé ngồi thuyền cũng không đắt, chủ yếu là vào dịp nghỉ lễ nên rất đông người.
Hoa Ngọc Thành nhìn một cái ngoài cửa sổ, "Sau này dẫn em đi."
Chờ đến khi chân của anh hoàn toàn hồi phục, anh sẽ thực hiện lời hứa này với cô.
Mặc dù có thể phải chờ rất lâu.
Cao Thanh Thu quay đầu lại, "Được ạ được ạ!"
Nói đến chỗ này, cô lại nhớ đến chân của Hoa Ngọc Thành, không biết anh lúc nào mới có thể tốt lên.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, cảm giác cô hình như đang nghĩ đến chuyến đi đấy rồi.
Anh cười một tiếng, nhìn về phía Lý Sơn, Lý Sơn rất nhanh liền để cho người đem bánh ngọt lấy ra.
Hôm nay là sinh nhật, dĩ nhiên phải ăn bánh sinh nhật.
Bánh sinh nhật hình một nhà heo vô cùng đáng yêu, Cao Thanh Thu nhìn thấy, thiếu chút nữa cười ra tiếng, "chú ơi, cái bánh này là chú đặt sao?"
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, hỏi "Không thích sao?"
"Thích, vô cùng thích." Cao Thanh Thu nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, "Vô cùng đáng yêu! Em chẳng qua là không nghĩ tới, chú lại đặt một cái bánh đáng yêu như thế này."
"Em thích là được rồi." Nghe nói mấy cô gái nhỏ đều thích loại này, anh liền chọn cái này, nhìn cô cười vui vẻ như vậy, chắc là coi như hài lòng.
Hoa Ngọc Thành giúp cô đội mũ sinh nhật lên, " ước đi."
"Còn phải ước nữa sao!" Cao Thanh Thu có chút lúng túng.
Nói thật, đây là lần đầu tiên cô được tổ chức sinh nhật, lúc trước liền ngay cả bánh sinh nhật cũng không có.
Mỗi lần sinh nhật, mọi người đều bận việc, sau đó quên bẵng đi luôn.
Thời gian dài, liền ngay cả chính mình, cũng thường xuyên quên.
Cho nên, đột nhiên có người tổ chức sinh Nhật cho cô, còn bảo cô ước, cô cảm thấy vô cùng khẩn trương.
Hoa Ngọc Thành thúc giục: "Nhanh lên một chút."
Trong mắt anh, cô chính là tiểu công chúa của anh, anh sẽ luôn cưng chiều cô, có thể cho cô cái gì anh đều sẽ cho hết thảy.
Cao Thanh Thu chắp hai tay, nhắm mắt lại, ở trong lòng thầm cầu nguyện: Hy vọng chú có thể mau bình phục!
Anh tốt với cô như vậy, cho nên, cô càng hy vọng anh có thể khoẻ mạnh, bình an.
Ước xong, Cao Thanh Thu thổi nến, cây nến mới vừa thổi tắt, bên ngoài liền đột nhiên vang lên tiếng pháo hoa.
Việc bắn pháo hoa trong thành phố được kiểm soát gắt gao, năm nay Kinh Châu cũng không hề có thông báo bắn pháo hoa mừng quốc Khánh, cô còn đang nuối tiếc năm nay không được ngắm pháo hoa, vậy mà có thể nhìn thấy pháo hoa như vậy.
Cao Thanh Thu háo hức: "Ôi, thật may mắn."
Lý Sơn ở một bên, nghe thấy lời của Cao Thanh Thu,trong lòng thầm nghĩ, nào có phải trùng hợp, đây là Hoa Ngọc Thành nhờ quan hệ để xin giấy phép bắn pháo hoa, sau đó lại bao trọn nhà hàng này để cho Cao Thanh Thu bất ngờ, không nhịn được cười một tiếng "Dĩ nhiên là biết tối nay này thành phố tổ chức bắn pháo hoa ở đây nên mới đặt bàn ở đây."
"Thật sao?" Cao Thanh Thu nhìn về phía Lý Sơn.
Lý Sơn đang muốn trả lời, lại phát hiện Hoa Ngọc Thành trừng mắt liếc anh ta một cái.
Anh ta rụt cổ, ho khan một tiếng, không nói.
Đang yên đang lành, anh ta xen vào làm cái gì?
Cao Thanh Thu lớn như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên được ngắm pháo hoa ở khoảng cách gần như vậy.
Lúc trên xe trở về nhà, bên tai vẫn cảm giác như nghe có tiếng pháo hoa.
Hoa Ngọc Thành nhìn sang phía Cao Thanh Thu, "Sinh nhật vui vẻ."
"Cảm ơn." Cao Thanh Thu dựa vào vai anh, ngước lên nhìn anh, "Cảm ơn chú nhớ đến sinh nhật của em."
"Nhớ sinh nhật của vợ mình, chẳng phải là điều dĩ nhiên sao?"