Hoa Ngọc Thành nói: " Thanh Thu của tôi xuất thân trong một gia đình không tốt lắm, bố mẹ của cô ấy rất thiên vị, cô ấy mới mười tám tuổi, bọn họ đã bắt cô ấy bỏ học, muốn cô ấy lấy một người đàn ông còn lớn tuổi hơn cả tôi. Thanh Thu không giống mọi người ở đây, có ba mẹ cưng chiều, từ nhỏ đã sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ, cho nên, cô không có tự tin, lúc nào cũng sợ mình sẽ làm gì sai, làm cho người chung quanh không vui. Cô ấy không chịu được sự gièm pha của các người, chủ động đòi ly hôn với tôi."
"..." Nước mắt của Cao Thanh Thu không ngừng rơi xuống, cũng còn may điện đã tắt hết, người khác không thấy được bộ dáng hiện tại của cô.
Hoa Ngọc Thành nói: "Ở trong mắt tôi Thanh Thu là người tốt nhất trên đời này, cô ấy rất cố gắng, cũng rất hiểu chuyện. Lúc tôi còn ngồi trên xe lăn, mặc kệ mọi người nói như thế nào, xem thường tôi như thế nào, cô ấy vẫn không rời xa tôi. Ở trong lòng tôi, Cao Thanh Thu là người quan trọng nhất. Cô ấy chưa từng làm gì sai, tôi chưa từng yêu ai ngoài cô ấy, mặc kệ là lấy trước đây hay là sau này. Cho nên, hôm nay ở chỗ này, tôi muốn nói: Thanh Thu! Làm vợ anh nhé, được không?"
Tất cả các cô gái ở đây đều bị Hoa Ngọc Thành làm cho thất thủ.
Lần đầu tiên nghe được Hoa Ngọc Thành nói nói nhiều như vậy, lần đầu tiên nghe thấy anh chia sẻ cho mọi người về người phụ nữ anh yêu.
Thì ra anh yêu Cao Thanh Thu nhiều như vậy!
Thật có tâm cơ nha, người ta yêu nhau như vậy, thế mà Vũ Minh Hân dám mặt dầy ăn nói mật mờ, cố ý để làm người khác hiểu lầm, thật là dụng tâm hiểm ác.
Hoa Ngọc Thành nói tới đây, tất cả mọi người đều vô cùng xúc động.
Nghe anh nói họ lại thêm cảm phục và ngưỡng mộ Cao Thanh Thu.
Chẳng ai còn cảm thấy cô chỉ là một người phụ nữ ưa hư vinh nữa.
Hoa Ngọc Thành nói xong chờ qua nửa phút mà Cao Thanh Thu vẫn không đáp lại.
Hoa Ngọc Thành cười một tiếng, nói: "Xem ra, cô ấy còn chưa đủ dũng cảm, mọi người có thể giúp tôi tìm cô ấy rồi đưa cô ấy đến bên cạnh tôi được không?"
Hoa Ngọc Thành nói xong, đèn trong phòng laij được mở lên.
Rất nhanh, ánh mắt của mọi người đều dồn vào trên người Cao Thanh Thu.
Cao Thanh Thu bất động đứng khựng ở đó, không biết là ai đã đi tới, nắm tay của Cao Thanh Thu, nói với Hoa Ngọc Thành: " Cô ấy ở chỗ này!"
Mọi người xô đẩy, đẩy Cao Thanh Thu đến trước mặt Hoa Ngọc Thành, cách mấy bậc thang, Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, Hoa Ngọc Thành cũng nhìn cô.
Rất rõ ràng, mọi người đều bị Hoa Ngọc Thành làm cho cảm động.
Hoa Ngọc Thành từ trên cầu thang đi xuống, đứng ở trước mặt cô, nhìn cô, cười dịu dàng " Sao em lại khóc?"
" Anh đang làm gì thế?" Cao Thanh Thu ngây ngốc mà hỏi một câu.
Bị nhiều người như vậy nhìn vào, cô vô cùng khẩn trương! Thực sự không biết nên nên nói cái gì cho phải.
"Đương nhiên là cầu hôn." Hoa Ngọc Thành cười một tiếng.
Anh phải cho tất cả mọi người đều phải ngưỡng mộ người phụ nữ của anh.
Trong phòng khách bắt đầu có tiếng mọi người hô hào "Đồng ý đi, đồng ý đi "
Đây là lần đầu tiênCao Thanh Thu cảm giác được sự nhiệt tình của mọi người.
Từ đầu bữa tiệc đến giờ cô luôn cảm thấy, tất cả mọi người đều tràn đầy địch ý đối với cô, nhưng mà, bởi vì có Hoa Ngọc Thành nói ra mọi chuyện, thế cho nên, tất cả mọi người đều buông xuống phòng bị, chúc phúc cho cô và anh.