Đinh Cẩn từ phòng ăn đi ra, cũng chuẩn bị rời đi, lại bị Vũ Minh Hân gọi lại: "Đinh Cẩn."
Cậu dừng bước, nhìn Vũ Minh Hân, giọng vô cùng lãnh đạm: "Tôi hôm nay có chuyện, không tiện đưa cậu về."
Tâm trạng cậu ta không được tốt.
Vũ Minh Hân nghiêm túc nói: "Không phải tôi, là Cao Thanh Thu tìm cậu có chuyện, cô ấy ngại, cho nên nhờ tôi đi gọi giúp.”
Nghe thấy Cao Thanh Thu, Đinh Cẩn ngẩn người, chuyện buổi sáng cậu ta đối với Cao Thanh Thu đã có chút áy náy, buổi tối nghe thấy cô nói chuyện với Thầy giáo La, áy náy trong lòng càng sâu hơn.
Cậu ta luôn cảm thấy, mình căn bản không thế nào hiểu được Cao Thanh Thu.
Cậu ta cho tới bây giờ cũng không biết, một mình cô phải đối mặt với nhiều vấn đề như vậy.
Nghe thấy cô muốn tìm mình, cậu cũng không quan tâm chuyện bọn họ đã chia tay: "Cô ấy đâu?"
"Ở phòng vệ sinh."
Vũ Minh Hân một mực để ys động tĩnh của Cao Thanh Thu, sẽ không bỏ lỡ giờ khắc này đâu!
Đinh Cẩn quay trở lại phòng ăn, đi tới phòng vệ sinh, mới vừa vào tới cửa liền thấy Cao Thanh Thu từ bên trong đi ra, ánh mắt đỏ hoe giống như là vừa khóc.
Cao Thanh Thu vốn cho rằng mọi người đều đi rồi, không nghĩ tới Đinh Cẩn vẫn chưa đi, còn bị cậu ta nhìn thấy bộ dáng này của mình, cảm thấy có chút mất mặt.
Cậu ta vào đây đi vệ sinh sao?
Cô né qua một bên, nhường đường cho cậu ta, lại thấy Đinh Cẩn dừng ở trước mặt cô.
Cao Thanh Thu sửng sốt một chút, lạnh lùng nói: "Cậu muốn làm gì?"
Cậu ta không phải đến tìm cô chứ?
Rõ ràng lúc trước nhìn thấy cô liền tỏ vẻ phiền phức, bây giờ lại chủ động tới tìm cô?
Vũ Minh Hân đâu?
Không lo quản bạn trai đi còn làm gì?
Đinh Cẩn hỏi: "Cậu tìm tôi?"
Cậu nhìn khóe mắt hồng hồng của Cao Thanh Thu, trong mắt đầy quan tâm.
Cao Thanh Thu cảm thấy buồn cười, "Tôi tìm cậu? Tôi không có chuyện tìm cậu làm gì?"
Muốn đến đây gây sự với cô cũng đừng tìm cái cớ như vậy chứ?
"Tránh ra, tôi phải đi về." Cao Thanh Thu khó chịu cậu ta cản đường mình.
Đinh Cẩn nhìn Cao Thanh Thu, trước kia lúc bọn họ bên nhau, Cao Thanh Thu đối với cậu ta rất dịu dàng, thế nhưng bây giờ, cô ngay cả nhìn cậu ta lâu thêm một chút cũng cảm thấy phiền não.
Cậu ta cầm lấy tay Cao Thanh Thu, không cho cô rời đi, giọng nói so với lúc bình thường dịu dàng hơn rất nhiều: "Chúng ta bên nhau một lần nữa được không!"
Cao Thanh Thu sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Đinh Cẩn.
Cậu ta nói gì cơ? Bên nhau thêm lần nữa sao? Không nói đùa đấy chứ!
Cao Thanh Thu nhìn dáng vẻ nghiêm trang của Đinh Cẩn trước mắt, nhớ tới lúc trước, mỗi ngày cậu ta đều thề rằng sẽ đuổi cô ra khỏi Nhà họ Hoa, bây giờ lại nói muốn ở bên cạnh cô: "Đinh Cẩn, đầu óc cậu hư rồi sao?"
"Tôi đang nói nghiêm túc." Mở miệng đáp lại cô, Đinh Cẩn là đang xuống nước trước.
Cậu ta vốn nghĩ rằng, Cao Thanh Thu không thích cậu ta, mình cũng không cần phải thích lại cô, thiên hạ nhiều phụ nữ như vậy.
Thế nhưng...Sự lạnh lùng của Cao Thanh Thu khiến cậu ta hiểu được, nếu như cậu ta không cố gắng, cô liền sẽ cách cậu mỗi ngày một xa hơn.
Cao Thanh Thu thấy dáng vẻ nghiêm túc của cậu ta, không khỏi cảm thấy nực cười, cậu ta coi mình là thần tình yêu hay sao?
"Đinh Cẩn, tôi cũng là nghiêm túc, tôi không có thói quen nhai lại cỏ, đối với thứ Vũ Minh Hân đã dùng qua cũng không có hứng thú."
Cao Thanh Thu chính là kiểu người một khi đã quyết định cũng sẽ không quay đầu!
Bất kể thời gian trước kia cùng Đinh Cẩn đẹp thế nào, nhưng bây giờ cô đối với đoạn tình cảm đó đã hết sức thất vọng.
Cô cũng không phải kẻ cuồng ngược, không có hứng thú chà đạp mình.
Đinh Cẩn nghe thấy cô nói vậy, cảm thấy không thể hiểu: "Cao Thanh Thu, cậu nhất định phải nói khó nghe như vậy sao?"
Lạ nói cậu ta là thứ Vũ Minh Hân đã từng dùng qua?