Mỗi ngày làm việc cũng đã bận tối mắt tối mũi rồi, làm gì còn có thời gian làm những thứ này?
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, tỉnh bơ nói " Anh không ngại giúp em tuyển thêm trợ lý, giúp em sắp xếp thời gian "
Cái gì không có thời gian, Hoa Ngọc Thành chỉ thấy cô đang mượn cớ
Bình thường toàn thấy cô dùng thời gian cắm đầu vào lưới Facebook và chơi game
Cao Thanh Thu nhìn anh một cái, tiếp tục kháng nghị "Không cần đâu"
"Tại sao?"
"Không phải là ngày nào em cũng bị anh giám sát rồi sao?" Nếu Thật sự tìm thêm trợ lý, thì một chút thời gian tự do đó cũng không có Cao Thanh Thu không thích loại cảm giác này, cô nói: "Em sẽ sắp xếp thời gian"
Không phải chỉ là bớt chút thời gian đi tập gym thôi sao?
Cô làm được
Hoa Ngọc Thành đồng ý gật đầu, "Vậy thì tốt"
Anh đã muốn cô làm cái gì thì cô có trối đằng trời cũng không thoát
Đường đường là Hoa Ngọc Thành phúc hắc xảo quyệt, là con hồ ly trên thương trường cơ mà, việc xử lý cô dễ như trở bàn tay
Chỉ thuận miệng nhắc tới nói phải tìm cho cô trợ lý giám sát, cô liền ngoan ngoãn nghe lời
Buổi sáng, Cao Thanh Thu vội vàng ra ngoài,, cô mới đi ra cửa, Hoa Ngọc Thành cũng đi ra theo, "Chờ một chút"
“...” Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, thấy anh đem bữa ăn sáng đưa cho cô, "Sao lại bỏ bữa sáng hả?"
"Em sắp không còn kịp rồi, phải đi gấp " Cao Thanh Thu tiện tay nhận lấy bữa sáng, nói: "Buổi sáng trường học có chút việc, em phải tới sớm một chút"
Đều là bởi vì anh nên tối hôm qua cô mới ngủ muộn, hôm nay mới thức dậy trễ như vậy
Hoa Ngọc Thành níu cô lại, giúp cô sửa sang lại cổ áo, chậm rãi hỏi, "Buổi chiều em đi họp lớp cấp ba à?"
"Ừm"
"Lúc nào về?"
Cao Thanh Thu suy nghĩ một lúc rồi trả lời, " Chắc chỉ hơn bảy giờ là có thể kết thúc"
"Vậy em cứ đi chơi đi, bao giờ xong thì gửi địa chỉ cho anh, anh tới đón em "
"Không cần đâu, em tự về được mà " Nếu Hoa Ngọc Thành mà đi đón cô, bị bạn học cũ thấy được, Cao Thanh Thu không tưởng tượng ra tình cảnh kia
Chủ yếu là do con người bây giờ thích bàn luận soi mói nói xấu người khác, Cao Thanh Thu cũng đã dần hình thành thói quen khiêm tốn
Hoa Ngọc Thành ôm cô, hôn lên bên tai cô một cái, "Không có gì, anh muốn đi đón em "
"Được rồi, em thật sự sắp không kịp nữa rồi" Không cẩn thận lại trò chuyện với anh, Cao Thanh Thu ủy khuất, cô đang vội chết đi được, anh lại còn bình tĩnh như thế, cô thật sự bị trễ luôn rồi!
Hoa Ngọc Thành ôm cô chặt hơn, không hề có ý buông tay, cười âm hiểm nói "Hôn anh một cái thì anh để cho em đi"
“...” Cao Thanh Thu trợn mắt nhìn anh, "Nơi này đầy người đấy!"
Tài xế, người làm vườn, còn có cả dì Ngô, anh lại còn bắt cô hôn
"Vậy em còn muốn đi nữa không?" Hoa Ngọc Thành ngược lại không có chút cuống cuồng nào
Cao Thanh Thu hít vào một hơi sâu, thấy thời gian không còn kịp, mới nhắm mắt lại, hôn lên má anh một cái, hôn xong mặt cô đỏ rần
Nghĩ đến khả năng bị nhiều người nhìn thấy như vậy, cô chỉ muốn độn thổ
Hoa Ngọc Thành lại tỏ ra rất hài lòng, " Đi đường cẩn thận một chút"
Thanh âm của anh không lớn không nhỏ, nhưng mọi người chung quanh đều nghe thấy
Mọi người đều nhìn về phía vợ chồng son, thật là quá hạnh phúc! Bọn họ xem xong một màn cẩu lương này cũng muốn về nhà yêu đương
Dì Ngô đã có tuổi, con gái dì lớn hơn Thanh Thu nhiều, nhưng nhìn thấy một màn này vẫn cảm thấy ngọt như mía lùi
Bà chỉ muốn nhìn bọn họ ngọt ngào hạnh phúc ở chung một chỗ
Cao Thanh Thu ngồi trên xe uống sữa tươi Hoa Ngọc Thành đưa cho, quay đầu nhìn ngoài cửa xe, phát hiện Hoa Ngọc Thành còn đứng ở nơi đó nhìn mình, trong mắt phảng phất có bóng dáng của cô
Trong nháy mắt, một loại cảm giác được hạnh phúc bao quanh như muốn tuôn ra ngoài như núi lửa phun trào
Cứ ngọt ngào mãi như này thì tốt nhỉ?