Đến trường học, từ xe buýt xuống. Cao Thanh Thu nhìn thấy Đinh Cẩn còn đi theo sau lưng mình, chủ động gọi hắn lại, "Đinh Cẩn."
Đinh Cẩn ngữ khí lãnh đạm thờ ơ, "Làm sao?"
"Cậu không phải là đang ghen tỵ Ngọc Thành tốt với tôi, muốn cướp chồng tôi đấy chứ?"
Đinh Cẩn cứng đờ, nhìn Cao Thanh Thu một cái, hôm nay không có mặt trời, nhưng gương mặt của cô lại như ánh mặt trời rực rỡ nhất. Qua mấy giây, hắn đáp một tiếng, "Ừm."
Hắn thừa nhận!
Hắn lại có thể thừa nhận thật, thừa nhận một chuyện hắn chưa từng nghĩ tới!
Cao Thanh Thu bị đứng hình, từ trước tới giờ chưa từng thấy có người làm "Tiểu tam" còn tự tin như vậy.
Hai người đi tới cổng trường, vừa vặn đụng phải Vũ Minh Hân từ trên xe bước xuống.
Thấy Đinh Cẩn cùng Cao Thanh Thu không để ý đến cô ta, cô ta chủ động mở miệng, "Thanh Thu."
Cao Thanh Thu không thèm nhìn cô ta.
Vũ Minh Hân rất nhanh liền mặt dầy chạy tới, đi theo bước chân của Cao Thanh Thu, thuận tiện nhìn một cái người bên cạnh.
"Hai người cùng đi học sao?"
Cao Thanh Thu ngữ khí lạnh lùng, "Nếu như tôi nói phải, có phải cô lại muốn chiếu cáo thiên hạ không?"
Vũ Minh Hân nói: "mình là loại người như vậy sao? Cũng chỉ là quan tâm hai người mà thôi. Thanh Thu, mặc dù mình lúc đầu không đúng, làm hại hai người chia tay, nhưng mà cậu suy nghĩ một chút đi, nếu như không có mình, cậu có thể gả cho chú Hoa được hạnh phúc như ngày hôm nay sao?"
"..." Cao Thanh Thu cho tới bây giờ chưa từng thấy có người tự dát vàng lên mặt mình như vậy.
Nói như vậy, mình hẳn còn phải cảm ơn cô ta nữa cơ à?
Vũ Minh Hân ôn nhu nói: "Hơn nữa chuyện lúc trước, mình biết lỗi rồi, cậu đừng giận mình nữa?"
"Biết lỗi rồi?" Cao Thanh Thu nhìn Vũ Minh Hân, ý vị thâm trường nói: "cô biết lỗi rồi, còn chạy đi tố cáo với giảng viên hướng dẫn chuyện tôi với Đinh Cẩn đánh nhau?"
Cao Thanh Thu cùng Đinh Cẩn và Mã Siêu Việt nổi lên mâu thuẫn, Mã Siêu Việt kia căn bản không dám đi tố cáo.
Nhưng mà, chuyện này, vẫn bị thọt đến tai giảng viên hướng dẫn.
Không ai nói,nhưng Cao Thanh Thu trong lòng đã rõ ai nói.
Có thể làm được loại chuyện như vậy, trừ Vũ Minh Hân, còn có thể là ai?
Những ngày gần đây, Cao Thanh Thu bị chuyện trên mạng làm phân tâm, không có cùng Vũ Minh Hân tính sổ, không nghĩ tới Vũ Minh Hân ngược lại lại tự mình tìm tới cửa.
Vũ Minh Hân nhìn Cao Thanh Thu, vô tội nói: "Chuyện này không phải là mình làm."
"Không phải là cô?" Cao Thanh Thu không tin, "Còn có thể là người khác sao?"
Toàn bộ lớp học, chỉ có Vũ Minh Hân căm ghét cô, cũng thích nhất đi mách lẻo.
Vũ Minh Hân nói: "Thật sự không phải là mình, cậu bây giờ có chỗ dựa là chú Hoa, mình nào dám chọc giận cậu?"
Vũ Minh Hân nói những lời này nói tới rất ủy khuất, nhất là ngày ấy,cảnh tượng bị Hoa Châu Du cảnh cáo, còn rõ mồn một trước mắt, cho nên gần đây, cô ta thật sự không dám động vào Cao Thanh Thu.
Cho dù cô ta có giả bộ đáng thương đến đâu, Cao Thanh Thu cũng sẽ không tin tưởng cô ta: "Không cần giải thích, có phải hay không trong lòng cô tự rõ."
Cao Thanh Thu cố ý ở ngay trước mặt Đinh Cẩn nói ra, chính là muốn để cho Đinh Cẩn nhận rõ Vũ Minh Hân này là hạng người gì.
"Là Hồ Tiểu Tri." Vũ Minh Hân thấy Cao Thanh Thu không tin mình, dứt khoát đem Hồ Tiểu Tri khai ra, "cô ta nhìn thấy chú Hoa ngồi trên xe lăn, rất xem thường cậu, hàng ngày đều ở trước mặt nói xấu về cậu. chuyện cậu kết hôn cũng là cô ta nói ra, tố cáo cũng là cô ta, cậu không bị kỉ luật, cô ta còn tỏ ra không vui, gần đây ngày nào cũng than phiền với mình."