Bạn xấu!
Cao Thanh Thu cười cười, "Đương nhiên là chờ cậu uống say, sau đó bán cậu sang Trung Quốc! Nhìn cậu như vậy, chắc là còn có thể bán được không ít tiền."
Lâm Vi liếc cô một cái, "Quá đáng."
Cao Thanh Thu đương nhiên không có ý định bán người thật, lúc này đưa Lâm Vi trở về trường học, lại quá xa, Cao Thanh Thu trực tiếp đưa cô ấy về Nhà họ Hoa.
Nhà họ Hoa rất lớn, cô bảo dì Ngô giúp Lâm Vi chuẩn bị một phòng, để cho Lâm Vi nghỉ ngơi.
Xử lý xong hết thảy các thứ này,lúc Cao Thanh Thu trở về phòng, phát hiện Hoa Ngọc Thành còn đang đọc sách, chỉ khác là vào lúc này đã lên giường.
Anh đeo kính, nhìn qua nho nhã hơn bình thường rất nhiều.
Cao Thanh Thu cởi áo khoác xuống, hỏi: "Sao anh còn không ngủ đi?"
"Chờ em." Hoa Ngọc Thành bỏ kính xuống, nhìn cô một cái, "Ăn no chưa?"
Trong nhà nuôi một con heo An An, anh cảm giác mình mà không cố gắng kiếm tiền, sắp sửa không nuôi nổi cô nữa rồi.
"Ừm." Cao Thanh Thu xoa xoa bụng: "anh cảm thấy em mất công chạy ra ngoài một chuyến, mà còn để đói bụng mà về sao? Nhưng mà hình như em ăn hơi nhiều, no quá rồi."
Hoa Ngọc Thành khóe miệng không tự chủ nhếch lên, "Sao em lại có thể ăn nhiều như vậy chứ?"
"Ai bảo bên ngoài nhiều đồ ăn ngon như thế?" Cao Thanh Thu ủy khuất nói: "Là tại thịt nướng lúc đầu em không muốn ăn, đến đó bên, không nhịn được."
"..."
Hoa Ngọc Thành nhìn cô vợ hàm ăn của mình, quả thật là không lời nào để nói.
Cao Thanh Thu nói với Hoa Ngọc Thành: "em đi đánh răng cái đã."
Hoa Ngọc Thành nằm ở trên giường, mắt không rời khỏi sách, nhớ tới Cao Thanh Thu, cười một tiếng.
Cao Thanh Thu nhanh chóng đánh răng rửa mặt xong, đổi quần áo ngủ bò lên giường, ngồi ở trên giường nhìn Hoa Ngọc Thành, nói: "Lâm Vi uống rượu, em mang cô ấy về, để cô ấy ở phòng khách nghỉ ngơi rồi. Vốn định đưa cô ấy trở về ký túc xá, nhưng ký túc xá xa quá."
Nếu cô đưa Lâm Vi đưa về đó,thì trở lại đây chắc cũng đã nửa đêm.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô một cái, đem sách bỏ qua một bên, đợi cô một đêm, bây giờ có thể an tâm ngủ.
Cao Thanh Thu nhìn thấy anh như vậy, nằm xuống, chủ động ôm lấy cánh tay của anh, thì thầm nỉ non, "Thật ra anh không cần chờ em vì em nhất định sẽ về mà."
Mặc dù nói vậy,nhưng lúc trở về nhìn thấy anh còn đang chờ mình, trong lòng thật sự cảm thấy rất ấm áp.
Nhìn qua trông anh rất lãnh đạm nhưng lại lẳng lặng đợi cô đến nửa đêm.
Lúc trước ở nhà, làm thêm về muộn, ba mẹ đều đã ngủ rồi, căn bản không có người chờ cô về làm gì.
bàn tay ấm áp của Hoa Ngọc Thành bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ôn nhu nói"Sợ em về muộn quá."
Cao Thanh Thu bĩu môi, "anh thật nghiêm khắc! Em có phải trẻ con nữa đâu."
"Không phải là trẻ con?" Ánh mắt của Hoa Ngọc Thành rơi vào trước ngực của cô, "Cái này còn không phải vẫn màn hình phẳng chưa phát triển sao?"
"..." Cao Thanh Thu vội vàng che mắt của anh lại, "Anh quá đáng vừa thôi nhá!"
Hoa Ngọc Thành cầm tay cô, đặt trên ngực, "Ngủ đi."
Đi học cả tuần, chắc cô cũng rất mệt mỏi.
Hiện tại muốn ngủ một giấc thật ngon.
Thật ra thì rất nhiều lúc, Hoa Ngọc Thành cảm thấy, chỉ cần Cao Thanh Thu ở trong ngực mình, chẳng cần làm gì hơn nữa anh cũng đã cảm thấy thỏa mãn rồi.
-
Bởi vì ăn khuya nhiều quá, Cao Thanh Thu ngủ không sâu giấc nửa đêm mơ màng tỉnh giấc.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành đi vào phòng vệ sinh, đóng lại cửa lại.