Cô nhức đầu nói: “Quần áo hôm qua tắm con chưa khô.”
Mà trong nhà không ai có quần áo vừa để cô mặc.
Hoa Ngọc Thành nói: “Bảo Lý Sơn đưa em đi mua ít đồ đi.”
Quần áo của Cao Thanh Thu vốn dĩ không nhiều, mấy bộ quần áo kia cô cũng thường mặc đi mặc lại.
Dường như cho tới bây giờ Hoa Ngọc Thành cũng chưa bao giờ quan tâm đến mấy thứ này.
Giờ anh mới nhớ ra.
Cao Thanh Thu đáp: “Nhưng… Tôi cũng không có quần áo để mặc ra ngoài bây giờ.”
Hoa Ngọc Thành nhìn dáng vẻ của cô, đáy mắt lướt qua một tia ấm áp, anh gọi điện cho Hoa Châu Du.
Hoa Châu Du nghe nói người nhà họ Dương đến từ hôn cũng đang chuẩn bị tới đây thì lại nhận được điện thoại của Hoa Ngọc Thành, bảo cô mua mấy bộ quần áo cho Cao Thanh Thu.
Cô nhận lời ngay: “Được.”
Đinh Cẩn đang ngồi trên sô pha nghịch điện thoại.
“Một trang thơ, một đấu rượu, một khúc trường ca, một kiếm chân trời…” Nghe thấy âm thanh phát ra từ điện thoại, Hoa Châu Du biết ngay là cậu đang chơi Vương Giả Vinh Diệu.
Bây giờ cậu đã tốt nghiệp cấp ba nên Hoa Châu Du cũng không cấm cậu chơi game, hơn nữa cô luôn cảm thấy hình như con trai mình có tâm sự.
Nhất là tối qua về nhà còn bị ốm, bây giờ nhìn sắc mặt vẫn không tốt lắm.
Cô bước tới dặn dò: “Còn trai, con ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, hôm nay mẹ sang bà ngoại, không dẫn con theo được.”
Đinh Cẩn đang chăm chú vào màn hình điện thoại, nghe thấy giọng Hoa Châu Du mới ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.
Hoa Châu Du lại đau lòng, cô luôn cảm giác con trai có vẻ đáng thương, cô nhìn cậu: “Có phải mấy ngày hôm nay mẹ hung dữ quá với con, mắng mỏ nhiều khiến con thấy khó chịu không? Mẹ không có ác ý, chẳng qua là mẹ hy vọng con không nhắm vào Thanh Thu nữa. Dì Dương đó là người mẹ giới thiệu cho cậu con, cậu con vừa xảy ra chuyện cô ta đã bỏ rơi cậu con như vậy, mẹ luôn cảm thấy rất áy náy. Con có thể hiểu cho mẹ, đúng không?”
Từ nhỏ tới lớn cô rất cưng chiều Đinh Cẩn, chỉ có mấy ngày hôm nay là nghiêm khắc hơn một chút.
Đinh Cẩn cúi đầu, nhìn điện thoại di động nói: “Mẹ không sợ đến một ngày Cao Thanh Thu cũng giống như Dương Nhạc Linh hay sao? Mẹ ủng hộ hai người họ như vậy, đến lúc đó mẹ sẽ làm thế nào?”
Những lời này của Đinh Cẩn khiến Hoa Châu Du hơi chột dạ, cô nhìn Đinh Cẩn, cô biết bản tính con trai mình không xấu nhưng những ngày qua cậu lại luôn nhằm vào Cao Thanh Thu như vậy nên cũng cảm thấy hơi kì lạ: “Có phải con biết chuyện gì không?”
Đột nhiên cô nhớ ra Đinh Cẩn và Cao Thanh Thu cùng học một trường: “Có phải trước kia cô ấy có chuyện gì ở trường mà con biết phải không?”
Đối với Cao Thanh Thu, gia đình họ cũng không hiểu rõ lắm, chỉ bởi vì Hoa Ngọc Thành thích nên người nhà cũng ủng hộ.
Nhưng Hoa Châu Du càng yêu con mình hơn.
Đinh Cẩn cúi đầu nhìn ID: star phía trên màn hình.
Thanh Thu là người đã từng thuộc về cậu!
Tiếc rằng trên cậu còn có Hoa Ngọc Thành nên Đinh Cẩn không có lá gan này, chỉ có thể tự kìm chế mình: “Không có.”
Tính khí của cậu mình Đinh Cẩn biết, nếu nói ra chẳng những cậu không được lợi gì mà còn có thể tự hại mình.
Điều cậu có thể làm chỉ là khiến Cao Thanh Thu rời xa Hoa Ngọc Thành mà thôi.
Hoa Châu Du thở phào nhẹ nhõm: “Không phải thì tốt, mẹ còn tưởng con biết chuyện gì nữa. Nếu thật sự như vậy mẹ cũng không biết nên nới với cậu con hay không.”
Đinh Cẩn nhìn Hoa Châu Du hỏi: “Mẹ, nếu như có một ngày mẹ phải chọn một người giữa con và cậu thì mẹ sẽ chọn ai?”