Cao Thanh Thu hỏi: “Tôi không thể vào nói chuyện với chú ấy được sao?”
Lý Sơn đáp: “Nếu cô vào lúc này mà nói gì sai gì thì anh ấy sẽ càng tức giận hơn đấy.”
Là một người đàn ông, có lẽ Lý Sơn hiểu được tâm trạng của Hoa Ngọc Thành lúc này.
Cao Thanh Thu thấy Lý Sơn nói vậy, cũng không biết phải làm thế nào, cô đành đi xuống dưới.
Lúc cô xuống dưới nhà, hai vợ chồng nhà họ Dương đã bị bà Hoa đuổi đi.
Trong phòng ăn, bà Hoa thấy Cao Thanh Thu xuống một mình thì hỏi: “Ngọc Thành đâu? Nó không ăn cơm hả?”
Bà Hoa vẫn cho rằng Hoa Ngọc Thành không biết việc nhà họ Dương từ hôn.
Cao Thanh Thu nghĩ đến Hoa Ngọc Thành bây giờ còn chưa chịu ra ngoài, cô đáp: “Tâm trạng chú không được tốt.”
“Nó sao thế?” Bà Hoa ngồi xuống, nhìn Cao Thanh Thu: “Thanh Thu, con gả đến nhà ta, chúng ta không có yêu cầu gì ngoài việc con có thể đối xử tốt với Ngọc Thành, con biết không?”
“Con biết.” Cao Thanh Thu gật đầu.
Bà Hoa lại nói: “Đi gọi nó xuống ăn chút gì đi! Nếu tâm trạng nó không tốt vậy con dỗ cho nó xuống.”
Bà nhìn ra được, thái độ của Hoa Ngọc Thành đối với Cao Thanh Thu có sự khác biệt, có lẽ lúc này chỉ có cô mới có thể dỗ được anh.
Cao Thanh Thu nghe lời bà Hoa, không thể không đứng lên.
…
Lý Sơn thấy cô muốn vào trong tìm Hoa Ngọc Thành lại ngăn cản: “Không phải tôi cảo cô xuống dưới nhà hay sao? Bây giờ cô đi vào chỉ làm anh Hoa khó chịu hơn thôi.”
Lúc Hoa Ngọc Thành tức giận, ghét nhất là bị người khác quấy rầy.
“Tôi muốn vào nói chuyện với chú ấy.”
Lý Sơn thấy Cao Thanh Thu có vẻ nghiêm túc, nhưng còn chưa yên tâm: “Cô không hiểu anh Hoa, lúc này đi vào chỉ khiến anh ấy tức giận hơn thôi.”
Cao Thanh Thu đáp: “Nếu chú ấy tức giận thì cứ để chú ấy mắng tôi đi! Chưa biết chừng mắng xong sẽ thấy thoải mái hơn.”
Nếu không thì còn biết làm thế nào?
Cao Thanh Thu nhìn Lý Sơn: “Anh hiểu chú ấy, rồi lần nào cũng để chú ấy tự buồn phiền một mình hay sao?”
Lý Sơn: “…”
Anh ta không nói lại cô, đành để cô đi vào.
…
Sau khi đẩy cửa phòng ra, Cao Thanh Thu thấy Hoa Ngọc Thành ngồi bên cửa sổ, chỉ nhìn chằm chằm ra bên ngoài, không biết đang nghĩ gì.
Dáng vẻ này của anh khiến Cao Thanh Thu nhớ đến thời điểm lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, chính là ở trong biệt thự ở Hải Thành, anh cũng ngồi bên cửa sổ như vậy.
Ngày đó cô không thể đi vào, Lý Sơn đã đẩy cô đi chỗ khác.
Khi đó Cao Thanh Thu không biết Hoa Ngọc Thành, cũng không biết tại sao anh lại khổ sở như vậy, bây giờ thì cô biết rồi.
Cô đi về phía anh, khi đến gần Hoa Ngọc Thành cô thấy tim mình đập dồn dập.
Không thể không thừa nhận, khi chú tức giận ngay cả không khí xung quanh cũng trở nên căng thẳng, chẳng trách Lý Sơn lại không để mình đi vào.
Chắc là Lý Sơn cũng trải qua không ít lần rồi!
Xuất thân từ quân nhân nên Hoa Ngọc Thành rất nhạy bén, Cao Thanh Thu chưa kịp mở miệng đã nghe thấy giọng Hoa Ngọc Thành cất lên: “Đi ra ngoài.”
Không còn là giọng nói dịu dàng với cô như trước nữa, anh chỉ nói ra ba chữ lạnh như băng, muốn đuổi cô ra.
Lúc này anh ghét nhất là ai tới an ủi mình! Sẽ chỉ khiến anh cảm thấy mỉa mai hơn!
Hoa Ngọc Thành vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, ánh mắt anh rất lạnh lùng, anh nhớ tới trước kia, lúc mình còn tốt, Dương Nhạc Linh đối với anh tốt bao nhiêu, giống như anh là thượng đế, là thần, cô ta luôn dụ dỗ anh. Bất kể anh có bận bịu đến mức nào, dù là một năm mới có thể về một lần, cô ta vẫn tình nguyện đợi anh, còn định sẽ kết hôn.