Vũ Minh Hân phát hiện yếu thế không có tác dụng gì, buộc chính mình đưa tay lau nước mắt, "Không, em không sao. Trước em có lỗi với Thanh Thu, hiện tại cô ấy nói gì, đều đúng cả."
Mặc dù trên miệng nói như vậy, trong lòng Vũ Minh Hân, lại đầy tức giận.
Cao Thanh Thu bắt nạt cô ta thành như vậy, Đinh Cẩn vẫn còn thiên vị Cao Thanh Thu.
Nghĩ lại vừa nãy Hoa Châu Du thiên vị đối với Cao Thanh Thu, Vũ Minh Hân nắm thật chặt quả đấm!
Cô ta tuyệt đối không cho phép Cao Thanh Thu yên tâm thoải mái như vậy ở lại Nhà họ Hoa.
-
Cao Thanh Thu về tới căn phòng, Hoa Châu Du cùng theo vào, hỏi: "Trước chị đưa cho em sách, em xem chưa?"
"..." Cái đề tài này, để cho mặt của Cao Thanh Thu đỏ thật giống như tôm luộc.
Cô trừng mắt Hoa Châu Du một cái, "chị, Lần trước em bị chị lừa thảm rồi!"
"Ồ?" Nhìn thấy Cao Thanh Thu phản ứng lớn như vậy, Hoa Châu Du chẳng những không có cảm thấy không ổn, còn vô cùng hiếu kỳ, "chị làm gì bẫy em rồi hả?"
"Những sách kia chú thấy được, còn hỏi em." Cao Thanh Thu nói: "sau này chị đừng có hố em như vậy nữa."
"Xấu hổ rồi hả?" Hoa Châu Du nở nụ cười, "Sợ cái gì, em đều kết hôn rồi. Chị cái này cũng là vì tốt cho em à!"
"Em không để ý tới chị nữa." Cao Thanh Thu làm bộ như tức giận mà mở ra cái khác mặt, theo trong bọc sách đem đồ của mình đều lấy ra.
Đang lúc này, điện thoại di động reo lên, đúng lúc là Hoa Ngọc Thành gọi điện thoại tới.
Thấy là điện thoại của Hoa Ngọc Thành, ánh mắt của Cao Thanh Thu trong nháy mắt trở nên nhu thuận ra.
Hoa Châu Du thấy vậy, nói: "chị đi ra ngoài, không quấy rầy hai đứa."
Cao Thanh Thu đáp một tiếng, chờ đến Hoa Châu Du sau khi đi ra, mới nghe điện thoại của Hoa Ngọc Thành.
Hoa Ngọc Thành hỏi: "về nhà sao?"
Trong điện thoại, âm thanh của anh nghe rất có cảm giác an toàn.
"Đến rồi." Cao Thanh Thu nói, "Mới vừa đến không lâu."
"Có nóng lắm không?" Hoa Ngọc Thành quan tâm, anh biết Cao Thanh Thu là tự mình ngồi xe trở về Nhà họ Hoa.
Cao Thanh Thu nói: "Không nóng, có điều... hôm nay Vũ Minh Hân tới đây."
"Không có việc gì, chớ để cô ta ở trong lòng. Coi như sau này cô ta có cùng một chỗvới Đinh Cẩn, cũng phải gọi em một tiếng mợ nhỏ." Trước đây liền Đinh Cẩn cô cũng không sợ, còn có thể sợ Vũ Minh Hân?
Cao Thanh Thu đáp một tiếng, hỏi: "Vậy chú khi nào thì trở lại?"
Hoa Ngọc Thành đều đi ra ngoài có hai ngày rồi, hai ngày nay không có thấy anh, Cao Thanh Thu thấy không quen.
Theo trong giọng nói liền nghe được, cô, rất muốn nhìn thấy anh!
"Ngày mai đi. Có chuyện gì liền nói với bọn họ, đây là nhà mình, đừng sợ." Anh rất lo lắng Cao Thanh Thu một mình không quen.
Cao Thanh Thu gật đầu, "Được."
Cùng Hoa Ngọc Thành trò chuyện một hồi, Cao Thanh Thu mới cúp điện thoại.
Vừa vặn nhận được một tin nhắn Vũ Minh Hân gửi cho cô, "Cao Thanh Thu, mình tìm cậu có chuyện, gặp nhau ở vườn hoa phía sau."
Cao Thanh Thu ở trên ghế sa lon ngồi xuống, túm gối dựa tới rồi ôm lấy, mới gửi tin nhắn cho Vũ Minh Hân, "Không rảnh."
Vũ Minh Hân nói: "Không đến cậu sẽ hối hận!"
"Thật sao?" Cao Thanh Thu nhíu mày, "tôi thật ra muốn biết, cô làm sao để cho tôi hối hận."
Cô nói xong, trực tiếp đem điện thoại di động bỏ qua một bên.
Vũ Minh Hân ngeh giọng điệu chẳng them ngó ngàng gi đến cô, sự phẫn nộ trong mắt càng nồng hơn, Cao Thanh Thu, cô thật sự cho là tôi không có biện pháp gì đối phó cô sao?