Hoa Ngọc Thành từ trong túi lấy ra chiếc nhẫn cầu hôn, đưa tới trước mặt cô, " Lấy anh nhé, được không?"
Tất cả mọi người đều nhìn hai người họ, thời khắc này, trong ánh mắt của mọi người, đều là tràn đầy sự chúc phúc.
Có ai không tin tình yêu, không chờ mong tình yêu đây?
Thật ra tất cả mọi người đều tràn đầy hy vọng với tình yêu của mình.
Tình yêu luôn là thứ tốt đẹp nhất từ trước đến giờ.
Chỉ vì bọn họ thân phận chênh lệch, cho nên mọi người mới dùng ác ý suy đoán.
Bây giờ nghe Hoa Ngọc Thành giải thích, biết hai người họ yêu nhau, những người ở đây quả thật còn kích động hơn so với người trong cuộc, đều mong mỏi anh và cô có thể có được hạnh phúc.
" Đồng ý đi mà." Có người nhiệt tâm nhắc nhở.
Cao Thanh Thu nghe mọi người thúc giục, có chút khẩn trương đưa tay ra.
Ở trước mắt của mọi người, Hoa Ngọc Thành đeo chiếc nhẫn vào tay cô. Viên kim cương lấp lánh tia sáng chói mắt.
Đeo nhẫn xong anh hôn nhẹ lên mu bàn tay của cô một cái.
Bầu không khí ngọt ngào tràn ngập khắp nơi.
Không ai còn nhớ đến quá khứ của hai người họ, càng không nhớ đến Vũ Minh Hân, trong mắt tất cả mọi người, đều chỉ có Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành.
-
Hoắc Chấn Đông đứng ở một bên, nhìn một màn này, dương khóe miệng lên.
Sắc mặt Phan Hiểu Ý cứng đờ, cô ta vừa mới chê cười Cao Thanh Thu xong, không nghĩ tới lại nhìn thấy Hoa Ngọc Thành cầu hôn.
Hoa Ngọc Thành nắm tay Cao Thanh Thu, trở lại vị trí bạn đầu, nói với mọi người: " Tôi rất vui vì mọi người đã cho tôi mặt mũi như vậy, cũng cảm thấy rất may mắn và hạnh phúc vì Thanh Thu đã đồng ý lấy tôi. Hôn lễ sẽ được chúng tôi quyết định sau, tôi sẽ phát thiệp mời cho tất cả mọi người, đến lúc đó, hy vọng mọi người đều có thể tới tham gia, cảm ơn mọi người."
Hoa Ngọc Thành nói xong, mọi người lại vỗ tay lần nữa.
Sau màn cầu hôn Hoa Ngọc Thành cắt bánh sinh nhật thời gian, dù sao tối nay cũng là nhân vật chính của tiệc sinh nhật.
Cầu hôn là chuyện chính nhưng cũng không thể bỏ qua màn ăn mừng sinh nhật được.
Cao Thanh Thu ở bên cạnh anh cắt bánh ngọt, mọi người thấy Cao Thanh Thu, tựa hồ cũng thêm mấy phần thân thiện, " Thanh Thu, chúc cô và Ngọc Thành trăm năm hạnh phúc!"
"Cảm ơn."
Không ít người nhìn thấy Cao Thanh Thu, đều chủ động qua nói chuyện với cô, đều là chúc cô Hoa Ngọc Thành hạnh phúc lâu dài.
Nhìn thấy mọi người lần lượt đến chúc phúc Cao Thanh Thu nở nụ cười mãn nguyện.
Liền ngay cả cô gái lúc nãy nói muốn lấy Hoa Ngọc Thành, cũng đi tới nói chuyện với Cao Thanh Thu, chêu đùa nói: "Nhà họ Hoa yêu cô như vậy nên tôi nhường anh ấy cho đấy! Cố gắng lên, hai người nhất định phải hạnh phúc."
"..."
Cho tới bây giờ Cao Thanh Thu mới biết, thì ra hóa giải hiểu lầm lại là một chuyện hạnh phúc như vậy.
Vũ Minh Hân nhìn lấy một màn này, làm sao cũng không nghĩ tới, hôm nay Hoa Ngọc Thành lại tung chiêu lớn như vậy, sớm biết vừa rồi cô ta đã không nói những lời kia.
Từ giờ trở đi, Ở trong mắt người ngoài, Cao Thanh Thu không bao giờ còn là một người phụ nữ cậy thế đàn ông, mà đã là người vợ danh chính ngôn thuận được Hoa Ngọc Thành đặt ở trên lòng bàn tay thương yêu.
Cắt bánh ngọt xong, Cao Thanh Thu đi theo Hoa Ngọc Thành trở về phòng, hai người đứng ở trước cửa sổ, cô dựa lưng vào cửa sổ, bị anh ôm vào trong ngực. Bọn họ dính sát vào nhau, như hòa vào một thể.
Ánh mắt của Hoa Ngọc Thành vô cùng ôn nhu, anh nhìn cô Âu yếm, Cao Thanh Thu nói: " Anh cầu hôn mà sao không nói cho em biết trước?"
Vốn cho là hôm nay cũng chỉ là sinh nhật của anh mà thôi.
Khi anh đứng ở trước mặt mọi người, vì cô mà nói nhiều như thế Cao Thanh Thu vô cùng bất ngờ.
Hoa Ngọc Thành cúi đầu xuống, " Em hôn anh một cái, anh sẽ nói cho em biết."
"..." Cao Thanh Thu bất đắc dĩ hôn lên môi anh một cái, cảm giác ngọt ngào như tràn ra ngoài.