CHƯƠNG 1186: CHÚ ĐI ĐÓN CON TRAI
Nắng chiều hắt lên người anh, anh đứng ở cửa phòng học, nhìn thấy Bóng Đèn Nhỏ ở bên trong lau nước mắt, cô giáo đang dỗ cậu bé.
Sáng cậu bé còn ngoan, bây giờ cậu bé lại bắt đầu khóc rồi.
Cô giáo nói: “Sao lại khóc rồi? Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Bóng Đèn Nhỏ dùng mu bàn tay lau nước mắt, không trả lời cô giáo, cũng không có chỗ nào không khỏe cả, chỉ là nhớ mẹ, cứ cảm thấy Cao Thanh Thu đi rất lâu rất lâu. Rất muốn cô đến nhìn mình.
Hoa Ngọc Thành thấy con trai ngốc vô dụng của nhà mình, cô giáo cũng không chống đỡ được rồi, may mà anh đến sớm.
Anh gõ cửa, cô giáo nhìn thấy anh, vội đứng dậy: “Anh Hoa.”
Hoa Ngọc Thành rất đẹp trai, cũng rất có khí chất, bất luận đi đến đâu, cũng giống như minh tinh được săn đón.
Cô giáo nhìn thấy anh, đối với anh rất lịch sự.
Dương Dương nghe thấy tiếng, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành đứng ở đó.
Nhìn thấy cậu bé ngốc nghếch này, Hoa Ngọc Thành vậy mà tự nhiên căng thẳng, có chút không biết nên dỗ dành như thế nào, trực tiếp nói một câu: “Qua đây.”
Cả ngày hôm nay, Hoa Ngọc Thành cũng không dễ chịu gì, ngay cả họp cũng nhớ cậu con trai ngốc này, cứ nghĩ: Thằng bé ở lớp có quen hay không?
Vì thế, chưa đến thời gian tan làm thì anh đã vội vàng về đón Bóng Đèn Nhỏ rồi.
Bóng Đèn Nhỏ đeo cặp sách nhỏ của mình, cặp sách là quà Cao Thanh Thu tặng cậu bé, cậu bé coi như bảo bối, thế nào cũng không quên.
Lưng đeo cặp cậu bé sải đôi chân ngắn đi ra, dáng vẻ rất đẹp trai rất cool ngầu.
Hoa Ngọc Thành nhìn con trai của nhà mình, cuối cùng vẫn mềm lòng chìa tay: “Nào, ba bế.”
Sáng nhẫn tâm với cậu bé như vậy, Hoa Ngọc Thành có hơi áy náy, bây giờ muốn bù đắp lại hình tượng của mình trong lòng con trai.
Bóng Đèn Nhỏ liếc nhìn anh, dáng vẻ rất lạnh lùng, tràn ngập sự chê bai, không để Hoa Ngọc Thành bế, mà tự mình đi.
Hoa Ngọc Thành: “…”
Cậu nhóc thối dỗi rồi?
Anh chào cô giáo xong thì cùng Bóng Đèn Nhỏ đi ra khỏi phòng học.
Dưới ánh nắng, Bóng Đèn Nhỏ đi rất chậm, lại kiên trì không để Hoa Ngọc Thành bế cậu bé.
Cậu bé cũng biết tức giận đấy có được không!
Ba xấu xa vậy mà vứt bỏ cậu, cậu cũng không nhận người ba xấu xa này nữa!
Hoa Ngọc Thành thấy vật nhỏ giận dỗi nhiều như vậy, đi theo sau cậu bé, nhăn nhó khổ sở, suýt chút nữa cười ra tiếng.
Tóm lại cảm thấy cậu nhóc giận dỗi như thế, trông rất thú vị.
Quả thật giống hệt như Cao Thanh Thu lúc tức giận.
Không hổ là con do cô sinh.
Anh cũng không dỗ Bóng Đèn Nhỏ, chỉ lặng lẽ quan sát cậu con trai ngốc của nhà mình.
Lý Sơn ở bên ngoài nhìn hai ba con đi chậm như ốc sên bò, chỉ thấy Bóng Đèn Nhỏ đi ở phía trước, Hoa Ngọc Thành đi theo phía sau, không những không bế Bóng Đèn Nhỏ, còn ở đó cười trộm, bỗng dưng cảm thấy anh Hoa thật sự kỳ lạ.
Ánh mắt của Hoa Ngọc Thành luôn chăm chú nhìn con trai, điện thoại đột nhiên đổ chuông, anh nhìn màn hình, ấn nghe: “Thu Thu.”
Nghe thấy hai chữ này, tai của Bóng Đèn Nhỏ lập tức vểnh lên— là điện thoại của mẹ!
Thật tức, cậu bé cũng muốn gọi điện cho mẹ, nhưng lại không muốn nói chuyện với Hoa Ngọc Thành.
Cao Thanh Thu hỏi: “Chú đi đón Dương Dương chưa?”
“Vừa đón thằng bé ra.” Hoa Ngọc Thành nhìn cây nấm lùn trước mặt, trả lời Cao Thanh Thu.
Cao Thanh Thu hôm nay lo lắng cả ngày: “Thằng bé bây giờ như thế nào? Không khóc chứ?”
“Vốn dĩ đang khóc, nhìn thấy anh thì không khóc nữa.” Có điều giờ không thèm để ý anh, đang giận dỗi với anh.
Hoa Ngọc Thành cảm thấy mình có một cậu con trai như vậy, thật sự không biết nên nói cái gì mới tốt.
Vật nhỏ này giận dỗi còn dai hơn anh.
Cao Thanh Thu thở phào: “Vậy thì tốt, hay là chú mở facetime lên, để em nhìn con?”