"Là vinh hạnh của cháu." Hoa Ngọc Thành cười nói.
"Chú không ghét cháu sao?" Cao Thanh Thu có chút thấp thỏm hỏi.
Vừa rồi ở bên ngoài, cô chỉ nghĩ về vấn đề này.
Lần đầu tiên gặp mặt, liền bị đuổi ra ngoài như vậy, cô đang cảm thấy hoài nghi cuộc sống
Lão thủ trưởng nói: "Làm sao lại ghét cháu được? Lúc trước lúc chân Ngọc Thành bị thương, cháu lấy nó, ở bên cạnh chăm sóc nó tốt như vậy. Cháu là một cô gái tốt, cháu thích cháu còn không kịp."
Cao Thanh Thu có chút ngoài ý muốn, thủ trưởng lại nói thích cô?
"Nhưng mà vừa rồi..."
Hoa Ngọc Thành cười một tiếng, ôn nhu giải thích: "Đó là vì chú ấy nghe Hoắc Chấn Đông nói em là bạn gái của anh, cho là anh với em đã ly dị, ở bên người phụ nữ khác, nên mới nổi giận với anh, Anh đã giải thích với chú ấy rồi."
Lão thủ trưởng trừng Hoa Ngọc Thành một cái, nói: "Đều là tại cháu làm chú hiểu lầm. Cũng không chịu nói sớm."
Nghe bọn họ giải thích,tảng đá lớn trong lòng Cao Thanh Thu kia mới rơi xuống.
Thì ra không phải Chú Hoắc không thích cô!
Vừa rồi ở bên ngoài, còn cho là, thủ trưởng không thích cô là vì gia cảnh của cô chưa đủ tốt, cô không đủ ưu tú, không xứng với Hoa Ngọc Thành.
Lại không nghĩ rằng, cũng chỉ là sợ bóng sợ gió một trận.
Lão thủ trưởng nói với hai người: "Ngọc Thành, Thanh Thu không tệ, nếu đã gặp được con bé rồi thì phải biết quý trọng có biết không? "
Hoa Ngọc Thành gật đầu: " Cháu biết."
Anh nói xong, nhìn Cao Thanh Thu, đưa tay nắm tay cô ở dưới bàn.
Ở ngay trước mặt Lão thủ trưởng, Cao Thanh Thu cảm giác rất lúng túng rút tay lại.
Lão thủ trưởng nói với Cao Thanh Thu: " Con bé này vừa có mắt nhìn người lại vừa may mắn hết phần người khác, cháu ở bên Ngọc Thành lúc nó khó khăn nhất, nhất định nó sẽ không phụ lòng cháu, cả đời sẽ đối tốt với cháu, yên tâm đi, cô bé ạ."
Ở trong mắt Lão thủ trưởng, Cao Thanh Thu so với Dương Nhạc Linh thông minh hơn nhiều.
Dương Nhạc Linh chỉ biết bám theo lấy lòng lúc Hoa Ngọc Thành tốt đẹp, đáng tiếc, làm như thế thì có ích gì?
Một chút sóng gió mà cũng không chịu nổi khảo nghiệm.
Về phần Cao Thanh Thu, chẳng những thông minh, tính tình cũng tốt hơn so với Dương Nhạc Linh. Cho nên, nhìn thế nào, cũng thấy Cao Thanh Thu xứng đáng để Hoa Ngọc Thành yêu cả đời.
Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành nói chuyện với Lão thủ trưởng gần một tiếng, Lão thủ trưởng nói với Hoa Ngọc Thành rất nhiều, cũng hỏi thử xem Hoa Ngọc Thành có ý định quay lại đội ngũ không. Hoa Ngọc Thành cũng biểu đạt ý tứ của mình rất rõ ràng.
Thủ trưởng biết anh cũng không dễ dàng gì nên không miễn cưỡng.
Từ căn phòng này đi ra, Cao Thanh Thu cảm giác một thân ung dung thư thái.
Cô ôm lấy tay của Hoa Ngọc Thành, nhỏ giọng nói: " Lúc bị đuổi ra ngoài em còn nghĩ bị bà cô Dương kia đoán trúng thật rồi, không nghĩ tới lại chẳng có gì."
Lão thủ trưởng chẳng những không ghét cô, còn khen cô cả buổi trời.
Hoa Ngọc Thành cười nói, cầm tay cô, "Hiện tại yên tâm rồi chứ? Em là cô gái tốt nhất, biết chưa."
Người đứng bên cạnh anh chỉ có thể là cô, chỉ là cô còn thiếu tự tin mà thôi.
" Em muốn đi vệ sinh." Lúc nãy ở trong kia uống nhiều trà như vậy, nếu không cho ra thì sắp không nhịn được nữa.
Hoa Ngọc Thành cười nói, "Đi xuống nhà."
Hai người từ trên đi xuống, phát hiện Dương Nhạc Linh đang ở dưới cầu thang chờ bọn họ.
Dương Nhạc Linh hả hê nói với Hoa Ngọc Thành: " Em đã nói rồi, bảo anh đừng mang cô ta đi, Lão thủ trưởng sẽ không thích cô ta, hiện tại như thế nào rồi?"