Bà Dương có chút chột dạ nói: "Đây chỉ là hiểu lầm thôi.”
"Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì?" Bà Hoa trừng mắt về phía bà ta, ngữ khí lạnh giá, "Mới vừa rồi không phải bà còn tỏ ra có lý chẳng sợ sao? Tôi cho bà biết, May mà lúc con gái bà nói những lời này tôi không có mặt ở đấy. Nếu tôi mà ở đấy, kiểu gì tôi cũng thay con dâu tôi đánh chết loại phụ nữ mồm thối như con gái bà.Tôi đã từng gặp nhiều người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng gặp người nào không biết xấu hổ đến hết thuốc chữa như mẹ con nhà bà. Bà lấy đâu ra mặt mũi để đến đây ăn vạ vậy?”
"Bà bớt giận, tôi đi về trước." Bà Dương thấy vậy, quả thực có chút hoảng hồn, sợ nếu tiếp tục ở lại, không biết bà Hoa sẽ làm ra loại chuyện manh động gì nữa, đứng lên, vội vàng mà thẳng bước đi.
Cao Thanh Thu nhìn bóng lưng bà ta rời đi, không nhịn được dương khóe miệng lên.
Còn tưởng rằng đối phương đặc biệt tìm tới cửa, muốn sinh thị phi gì, kết quả, mới có như vậy mà đã chạy rồi hả?
-
Bà Dương trở lại Nhà họ Dương, giận đến muốn xì khói đầu, người giúp việc chạy ra hỏi: "Bà chủ, thế nào rồi?”
" rót cho tôi ly nước nhanh lên, tức chết tôi rồi tức chết tôi rồi." Hiếm khi nhìn thấy bà Hoa nổi nóng như vậy, bà ta sắp bị dọa bắn tim ra ngoài rồi.
Người giúp việc vội vàng rót nước cho bà ta, bà ta ở trên ghế sa lon uống xong, mới thở phào nhẹ nhõm.
Dương Nhạc Linh mặc đồ ngủ từ trên nhà đi xuống, tóc xõa,cố ra vẻ như kiểu vừa bị bệnh nặng mới rời giường, như kiểu thật sự bị bệnh vậy.
Cô ta nhìn mẹ mình, đi tới, hỏi: "Mẹ đến Nhà họ Hoa như thế nào rồi?”
Bà ta nhìn mình con gái, nói: "Bảo bối của mẹ, sao con lại xuống đây? Không khỏe thì cứ ở trong phòng nghỉ ngơi đi.”
"Không sao ạ." Dương Nhạc Linh nói, "Con đã đỡ nhiều rồi. Mẹ thì sao?”
Nhắc tới chuyện đi Nhà họ Hoa,Bà Dương liền có chút ủ rủ, "Mẹ vốn định dậy dỗ cho Cao Thanh Thu một trận, kết quả...bà Hoa kia ra sức bao che, còn mắng mẹ một trận, mẹ đang tức sôi ruột đây.”
Dương Nhạc Linh có chút ủy khuất rũ mí mắt xuống, "Thật sao?”
Nhìn Bộ dạng ưu thương của cô ta, Bà Dương vô cùng đau lòng, "Con đừng đau lòng. Người nhà họ Hoa hiện tại đang nóng giận đợi một thời gian nữa họ nguôi giận thì sẽ phân rõ đúng sai thôi. Con ranh Cao Thanh Thu đó có chỗ nào hơn con? Hoa Ngọc Thành sớm muộn cũng sẽ trở lại bên cạnh con thôi.”
"Thật sao?" Dương Nhạc Linh hoài nghi nói.
Bà Dương an ủi: "Đương nhiên rồi. Con gái mẹ xinh đẹp như hoa như ngọc, người đàn ông nào mà không thích con?chắc chắn trong lòng Hoa Ngọc Thành đang đắc ý, bây giờ chỉ cần con xuống nước trước là cậu ta sẽ quẫn đuôi chạy lại ôm chân con thôi. Chờ mấy ngày nữa là được rồi.”
"Vâng ạ." Dương Nhạc Linh gật đầu một cái, nhớ tới Hoa Ngọc Thành...
Dương Nhạc Linh luôn tin rằng Hoa Ngọc Thành vẫn còn rất yêu mình.
Nếu như anh ấy không yêu mình, thì cũng càng không thể nào yêu Cao Thanh Thu, dù sao xét về mặt nào cô ta cũng hơn hẳn Cao Thanh Thu cơ mà.
-
Buổi chiều, Dương Nhạc Linh nằm ở trên giường nghỉ ngơi, nhận được tin nhắn Hồ Tiểu Tri gửi tới, "Cô Dương ơi, cô không sao chứ?”
Nghe nói Dương Nhạc Linh hôm nay không đến trường, Hồ Tiểu Tri có chút lo lắng.
Dương Nhạc Linh nói: "Cô không sao, chỉ sốt cao đêm hôm qua, nhưng hôm nay đã hạ sốt rồi”
Ngày hôm qua Cao Thanh Thu tạt nước Dương Nhạc Linh, bây giờ nghe Dương Nhạc Linh bị phát sốt, Hồ Tiểu Tri tự nhiên sẽ tính sổ lên trên đầu Cao Thanh Thu.
Hồ Tiểu Tri nhắn lại: " Cô Dương, cô yên tâm, em nhất định sẽ lấy lại công bằng cho cô.”