Mặc dù bàn của Cao Thanh Thu toàn trai xinh gái đẹp nhưng vẫn không thể nào bằng Hoa Ngọc Thành đi vào.
Anh đi tới, đứng ở bên cạnh Cao Thanh Thu, nhìn cô đang chuyên chú ăn lẩu.
Tả Dục nhìn thấy anh,bật dậy" cháu chào chú.”
Tả Dục và Lâm Vi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Hoa Ngọc Thành đi lại, hai người đều sợ đến ngây người.
Mặc dù lúc anh ngồi trên xe lăn, đã rất đẹp trai rồi, bọn họ cũng đã từng tưởng tượng qua, nhưng khi thật sự nhìn thấy vẫn vô cùng kinh ngạc.
Làm sao có thể đẹp trai như vậy cơ chứ!
"Anh rể." Cao Thanh Đức ngược lại rất bình tĩnh, dù sao cậu ta đã gặp một lần.
Cao Thanh Thu ngẩng đầu lên, nhìn một cái, ánh mắt mềm nhũn đáng yêu
Hoa Ngọc Thành nhìn cô tràn đầy ấm áp, ngồi xuống ở bên cạnh cô.
"Còn chưa ăn xong cơ à?”
Anh nhớ lúc gọi điện thoại, Cao Thanh Thu đang ăn rồi cơ mà.
Cao Thanh Thu vội vàng gắp chút thức ăn vào trong bát mình, nói: "Sắp xong rồi rồi, sao anh lại tới đây? đã ăn gì chưa.”
"Đã ăn rồi, em từ từ ăn, anh chờ em.”
"Ồ.”
Hoa Ngọc Thành ở đây, làm cho bầu không khí trong bàn ăn trở nên yên tĩnh lạ thường.
Chủ yếu là khi anh ngồi xuống, mọi người đều sẽ không nhịn được băn khoăn, anh rõ ràng chỉ lớn hơn bọn họ mấy tuổi, nhưng, trên người anh lại có một loại uy nghiêm của người trưởng thành khó ai dám động chạm đến.
Tả Dục nói: " Chú.”
"Làm sao?" Coi như lúc nói chuyện, ánh mắt của Hoa Ngọc Thành cũng chưa từng rời khỏi người Cao Thanh Thu.
Tả Dục nói: "Hôm nay vợ chú lại gây chuyện ở trường học.”
"..." Hoa Ngọc Thành nhìn về phía Cao Thanh Thu,hỏi "Thật sao?”
Vừa nghe đến cô gây chuyện, ánh mắt của anh trở lên rất nghiêm túc
Cao Thanh Thu có chút chột dạ nói: "Em hắt nước ướt hết Dương Nhạc Linh, đắc tội rất nhiều người thích cô ta.”
Nếu chọc phải người bình thường, cũng chỉ là kết thù với một người.
Nhưng mà chọc Dương Nhạc Linh, cảm giác như chọc phải tổ ong vò vẽ vậy.
Nghe nhắc đến tên Dương Nhạc Linh, Hoa Ngọc Thành nhíu mày một cái, biểu tình trở nên càng nghiêm túc, anh không nói gì.
Tả Dục sợ anh trách cứ Cao Thanh Thu, nói: "chú Hoa, Cao Thanh Thu hết lòng hết dạ với chú, chú đừng trách cô ấy. Mặc dù bây giờ chú bình phục rồi, nhưng trước đây cũng chỉ có Thanh Thu ở bên cạnh chú. Hiện tại Dương Nhạc Linh quay lại, chú sẽ không vì cô ta mà bỏ rơi Thanh Thu chứ?”
Lâm Vi và Cao Thanh Đức cũng len lén nhìn Hoa Ngọc Thành một cái.
Bọn họ đều rất sợ Cao Thanh Thu bị Hoa Ngọc Thành bỏ rơi.
Nhưng vì nhát gan, không dám hỏi những thứ này, cũng chỉ có Tả Dục dám hỏi.
Cao Thanh Thu nhìn mấy người này, "Các cậu đang nghĩ vớ vẩn gì vậy?”
Tự nhiên hỏi loại chuyện này, ai mà không khó nói.
Hoa Ngọc Thành nhìn mấy người ở trước mặt mình,tỉnh bơ hỏi: " Mấy người đều nghĩ như vậy sao? “
Bọn Tả Dục không dám nhìn thẳng, ấp úng đáp: "Bọn cháu...Không biết.”
Cao Thanh Thu có chút ngoài ý muốn nhìn anh một cái, không nghĩ tới bình thường anh ở trước mặt người khác còn không cả qua loa cười một tiếng,mà hiện tại lại ở nơi này, tốt tính mà trả lời Tả Dục câu hỏi tẻ nhạt như thế này.
Ăn cơm xong, Cao Thanh Thu cầm điện thoại của Hoa Ngọc Thành đi thanh toán.
Nghĩ đến việc nắm trong tay tất cả mật khẩu tài chính của chồng, trong lòng cô nhất thời có một loại cảm giác đắc ý.