Cùng với Hoa Ngọc Thành ở chung một chỗ, sớm muộn có lúc cô phải rơi lệ.
Lúc Đinh Cẩn cùng Tả Dục từ trên lầu đi xuống, mọi người đã tềtựa đầy đủ trong phòng ăn, ba mẹ Hoa Ngọc Thành, còn có Hoa Châu Du, cùng với Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành.
Cao Thanh Thu ngồi ở trên ghế, cùng Hoa Ngọc Thành giới thiệu: "chú, chú nhìn cái này..."
Hoa Ngọc Thành nhìn sang, bên trong mâm thức ăn ở trước mặt bọn họ, đang đựng hai hình người nhỏ làm bằng củ cải trắng, trông rất sống động, nam thì mặt lạnh lùng xoáy đầu sang một bên, nữ tiến tới lấy lòng...
Ngũ quan được khắc dù không quá tinh xảo, nhưng mà, trọng điểm lại khắc họa rất đúng chỗ, rất có thần, để cho người ta liếc mắt liền có thể nhìn ra, đây chính là cô cùng Hoa Ngọc Thành.
Cao Thanh Thu chỉ về hình nhân nữ nói: "Cái này cho chú, cái này là của em rồi!"
Cô đem "Hoa Ngọc Thành" đang tức giận kẹp đến trong đĩa mình.
Cô nhìn Hoa Ngọc Thành, nói: "chú nhìn xem, em đều đem mình đưa cho chú rồi, chú à, chú hiểu em nhất, còn muốn tiếp tục giận em sao?"
Hoa Châu Du liền ngồi ở bên cạnh, nghe được rất rõ ràng lời của hai người, không nhịn cười được: "Thanh Thu, em còn có thể làm cái này, thật là lợi hại a."
Có thể đem củ cải cắt tỉa thành như vậy, Hoa Châu Du cũng không biết nên khen tay nghề nấu ăn của Cao Thanh Thu khá, hay là khen trình mỹ thuật của cô tốt.
Cao Thanh Thu cười một tiếng, "Chỉ là làm chơi thôi ạ."
Khi còn bé trong nhà không có cái gì chơi, mẹ cô chồng củ cải, Cao Thanh Thu thường xuyên lấy củ cải làm thú vui, vì vậy mà kĩ thuật cắt tỉa rau củ khá tốt...
Chỉ bất quá, cái này cũng không có ích lợi gì, dù sao cô cũng không có ý định đi làm đầu bếp.
Nhưng mà, ở trong mắt người nhà họ Hoa, cái này cũng đã rất lợi hại!
Bà Hoa rất chiều chuộng Hoa Ngọc Thành, cho nên nhìn thấy Cao Thanh Thu dỗ Hoa Ngọc Thành, nhìn Cao Thanh Thu liền đặc biệt thuận mắt. Cười khích lệ nói, "tay nghề nấu nướng của Thanh Thu không tệ! Trước kia nghe dì Ngô nói, mẹ còn không tin, hôm nay thấy mới biết."
Chỉ là thoạt nhìn, cũng thấy thèm ăn.
Hoa Châu Du phụ họa theo, "Đúng a! Nhìn đã thấy ngon miệng rồi."
Chị vội vàng lấy điện thoại di động ra, chụp hai tấm ảnh.
Cao Thanh Thu cầm đũa,gắp thức ăn cho ba Hoa và bà Hoa, cười nói: "Đến lâu như vậy, lần đầu tiên nấu cơm cho ba mẹ ăn, ba, mẹ, nếm thử, mong hai người đừng chê thức ăn con nấu là được ạ."
Ba Hoa nhìn Cao Thanh Thu như vậy, nói, "Thanh Thu khách sáo rồi."
Bà Hoa nhìn Cao Thanh Thu, cũng không nhịn được cười một tiếng.
Mặc dù trong nhà Cao Thanh Thu không có thứ gì, mẹ thậm chí có điểm không giảng đạo lý, nhưng Cao Thanh Thu lại biết điều, lại dỗ được Hoa Ngọc Thành vui vẻ,một điểm này, để cho người trong nhà đều rất hài lòng.
Hoa Ngọc Thành ngồi ở một bên, nhìn bộ dáng nhu thuận lại lễ phép của Cao Thanh Thu, vốn lúc ở trên lầu, nghe nói cô vì mình mà làm thức ăn, anh cũng đã hết giận rồi.
Hiện tại nhìn lại cô như vậy, lòng đã mềm đi rất nhiều
Cao Thanh Thu ngồi trở lại, gắp thức ăn cho Hoa Ngọc Thành: "chú ơi, chú nếm thử một chút món này,là món chú thích nhất. Ăn có ngon không?"
Hoa Ngọc Thành nếm thử một miếng, gật đầu, "Ăn ngon lắm."
Tim đều bị cô ngâm đường rồi còn có thể ăn không ngon sao?
Thấy anh rốt cuộc mở miệng nói chuyện với mình, Cao Thanh Thu cười một tiếng, anh chịu để ý đến cô là tốt rồi, cô sợ hãi anh bởi vì chuyện của Tả Dục tức giận.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, đột nhiên nhìn thấy trên tay cô có băng dán cá nhân, cau mày, "Tay em bị làm sao thế?"
Cao Thanh Thu nói: "Không có việc gì."