Nhất là Uông Hàn, vừa rồi hắn bị Giang Trần chế nhạo, trào phúng, sự thống hận trong lòng hắn đối với Mộc Cao Kỳ đã gần với Giang Trần năm đó, thậm chí Thẩm Thanh Hồng cũng phải xếp sau.
- Mộc Cao Kỳ...
Ánh mắt lạnh lẽo thấu xương của Uông Hàn tập trung vào Giang Trần phía xa xa, không chút che dấu sát ý ngập trời trong mắt mình.
Từng ánh mắt tràn ngập sát ý không ngừng nhìn về phía Giang Trần.
Ý đồ diễu võ dương oai vô cùng rõ ràng.
Chỉ là cho dù Uông Hàn điên cuồng thúc dục uy áp Thánh Cảnh của mình thế nào, uy áp kéo tới trước mặt Mộc Cao Kỳ lại giống như đá chìm đáy biển, đột nhiên biến mất một cách khó hiểu.
Chuyện này khiến cho Uông Hàn ngoài thất vọng ra còn cảm thấy kinh ngạc.
Với tư cách là tông môn đối địch, Thánh Kiếm cung đối với đệ tử Đan Kiền Cung đều nắm rõ như lòng bàn tay. Mộc Cao Kỳ là thiên tài Tiên Thiên Mộc Linh chi thể, tự nhiên cũng được liệt vào là đối tượng bị nghiên cứu trọng điểm.
Thánh Kiếm cung đối với Mộc Cao Kỳ cũng có nghiên cứu khá nhiều, cuối cùng kết luận hắn là thiên tài đan đạo, thiên phú võ đạo trung đẳng, tính cách yếu nhược, cảnh giới thần thức bất ổn.
Chính là bởi vì Uông Hàn biết phân tích của tông môn với Mộc Cao Kỳ như vậy cho nên hắn mới không ngừng dùng uy áp Thánh Cảnh âm thầm kéo tới trước người Mộc Cao Kỳ.
Ý đồ kia không cần nói cũng biết, hắn muốn phá hủy thần thức của Mộc Cao Kỳ, triệt để phá hủy ý chí chiến đấu của Mộc Cao Kỳ, thậm chí còn muốn khiến cho thần thức của người này sụp đổ.
Một thiên tài đan đạo, nếu như thần thức sụp đổ thì cái gọi là thiên phú đan đạo cũng chỉ là mây bay.
Nghĩ thì thật hay, thế nhưng khi áp dụng lại khiến cho Uông Hàn cảm thấy ngoài ý muốn.
Thần thức cường đại của hắn không ngừng tràn qua, đừng nói là thần thức của đối phương sụp đổ, ngay cả lông mày cũng không nhăn lấy một cái, gống như căn bản không có cảm nhận được uy áp Thánh Cảnh của hắn vậy.
- Làm sao có thể? Tiểu tử Mộc Cao Kỳ này từ lúc nào đã mạnh như vậy?
Uông Hàn căn bản không tin, lại tiếp tục lạnh nhạt quan sát Mộc Cao Kỳ một lát.
Chỉ là một lát sau Uông Hàn lại thất vọng kết luận:
- Hừ, xem ra Đan Kiền Cung biết tu vi võ đạo của Mộc Cao Kỳ không tốt, cho nên âm thầm phái một cao thủ bảo hộ Mộc Cao Kỳ, lại giả vờ làm tùy tùng của Mộc Cao Kỳ. Nếu không phải là cao thủ ngụy trang thì người kia cần gì phải ban ngày ban mặt mà mặc áo choàng?
Hoàng Nhi luôn ngoan ngoãn ngồi ở bên người Giang Trần, đối với việc chém giết trên lôi đài căn bản không có bao nhiêu hứng thú.
Chỉ là một thân áo choàng thần bí của nàng lại khiến cho Uông Hàn hiểu nhầm nàng là cao thủ được Đan Kiền Cung phái tới bảo hộ Mộc Cao Kỳ.
Đây là lần đầu tiên Hoàng Nhi ở gần Giang Trần như vậy, tuy rằng hiện tại Giang Trần dịch dung thành Mộc Cao Kỳ, cũng che dấu khí tức của bản thân. Thế nhưng Hoàng Nhi vẫn có thể cảm nhận được loại cảm giác an toàn mà Giang Trần lúc nào cũng mang tới cho nàng.
Loại khí tức của người khác phái này lúc trước Hoàng Nhi rất bài xích.
Thế nhưng mà trên người Giang Trần, Hoàng Nhi lại cảm thấy đây là một loại khí tức khác thường.
Bằng vào xuất thân của Hoàng Nhi, bằng vào tầm mắt của Hoàng Nhi, hoàn cảnh sinh trưởng từ nhỏ của nàng đã khiến cho những nhân vật mà nàng tiếp xúc, cấp bậc đã không biết vượt quá cự đầu của Vạn Tượng Cương Vực gấp bao nhiêu lần.
Thế nhưng mà Hoàng Nhi chưa từng bao giờ cảm nhận được một loại cảm giác ấm áp tự nhiên từ trên người một nam tử trẻ tuổi như thế này. Thậm chí tâm hồn thiếu nữ hơn hai mươi năm chưa từng chấn động qua một lần của nàng lúc này lại có cảm giác liêu xiêu.
Tuy rằng Giang Trần xuất thân từ Đông Phương vương quốc, xuất thân từ tầng chót nhất của thế giới này. Thế nhưng mà khí chất phát ra từ trên người nam tử trẻ tuổi này, theo Hoàng Nhi thấy, bất kỳ một ai khác cũng khó có thể bằng được.
Khi biết rõ Giang Trần, khi Thuấn Lão bắt đầu chú ý tới Giang Trần, Hoàng Nhi cũng không có loại cảm giác như vậy.
Nhưng mà khi ở trong Bất Diệt Linh sơn, Giang Trần hời hợt chuẩn đoán ra bệnh trạng Bách Thế Đồng Tâm chú trên người nàng, khi đó tâm hồn đóng chặt của nàng lại lần đầu tiên được hé mở ra.
Rồi sau đó, dưới Xan Hà bảo thụ, Giang Trần đột phá Nguyên Cảnh dẫn phát ra dị tượng thiên địa, lúc đó phần tình cảm kia trong lòng Hoàng Nhi chậm rãi lớn dần.
Sớm chiều ở chung tại Đan Hà cốc, từng bước một chứng kiến Giang Trần phát triển thần tốc làm cho Hoàng Nhi mưa dầm thấm lâu, từ góc độ khác nhau nhận thức được khí chất đặc biệt trên người nam tử trẻ tuổi này.
Ba năm bị nhốt trong Huyễn Ba sơn, Hoàng Nhi ở trong Đan Hà cốc thủ hộ, trong thời gian ba năm này rốt cuộc cũng khiến cho Hoàng Nhi chậm rãi hiểu rõ, thứ mình cần là gì.
Là một đạo thân ảnh cao ngạo, siêu tuyệt này.
Dù là hắn dịch dung, cho dù là hắn che dấu khí tức, Hoàng Nhi có nhắm mắt lại thì vẫn có thể cảm nhận được cỗ khí chất đặc biệt như bẩm sinh kia.
Đao quang, kiếm ảnh trên lôi đài tràn ngập. Phía dưới gió nhẹ thổi vào mặt, trong lòng Hoàng Nhi bỗng nhiên sinh ra ý nghĩ muốn được sống trong đầu.
Nàng hy vọng cỡ nào, hy vọng loại cảm giác tốt đẹp này có thể kéo dài, mãi tới khi sánh cùng thiên địa, sông cạn đá mòn.
Bách Thế Đồng Tâm chú gì đó, cái gì mà gia thế, nhân duyên nàng đều không muốn suy nghĩ, cũng không muốn đi đối mặt.
Nàng chỉ hy vọng, ở nơi này nàng cũng với thiếu niên trẻ tuổi này vĩnh viễn ở cùng một chỗ. Cho dù là phần tình cảm này nàng chưa bao giờ thổ lộ qua.
Chỉ là loại cảm giác tốt đẹp này lại bị một đạo thân ảnh xinh đẹp khác đánh vỡ.
Thân ảnh hoàn mỹ, mềm mại của Lăng Bích Nhi đi tới gần Giang Trần rồi ngồi xuống.
- Sư đệ, Uông Hàn kia âm hiểm, ác độc, đệ phải đề phòng hắn.
Giang Trần cười nhạt một tiếng nói:
- Châu chấu nhảy nhót mà thôi, hắn cũng không nhảy được bao lâu nữa đâu.
Nếu như là Thẩm Thanh Hồng hoặc là những người khác nói những lời này, trong lòng Lăng Bích Nhi sẽ sinh ra cảm giác chán ghét. Bởi vì gần đây nàng cực kỳ ghét nam tử nói mạnh miệng.
Thế nhưng mà những lời này từ trong miệng Giang Trần nói ra, Lăng Bích Nhi lại cảm thấy đây là điều đương nhiên.
Nhìn qua bộ dáng tự tin của Giang Trần, trong lòng Lăng Bích Nhi thầm thở dài một hơi, nữ nhân cao ngạo như nàng trong lúc nhất thời lại có cảm giác tự ti, mặc cảm.
Ngẫm lại khi Giang Trần vừa mới tiến vào Đan Kiền Cung, tu vi mới chỉ là Nguyên Cảnh nhất trọng, trong vòng ba bốn năm ngắn ngủi Giang Trần đã là cường giả Thánh Cảnh.
Mà bản thân nàng vẫn như cũ là Nguyên Cảnh đỉnh phong, thủy chung vẫn không bước ra được bước quan tọng kia.
Trong thời gian Giang Trần nhập môn ba bốn năm, tu vi của Giang Trần hoàn toàn vượt qua một bước dài, mà bản thân nàng ngay cả một bước nhỏ kia cũng không có vượt qua được.
Lăng Bích Nhi rất ít khi bội phục người khác, thế nhưng Giang Trần lại khiến cho nàng tâm phục khẩu phục.
Danh Sách Chương: