Ngược lại là Giang Trần, đột nhiên nhớ tới một chuyện cũ. Lúc trước lần thứ nhất hắn về Giang Hàn lãnh địa, lúc ấy Giang Trần phái đường đệ Giang Vũ đi chủ trì một mảnh Linh Địa của Giang gia.
Kết quả Linh Dược trong phiến Linh Địa kia, bỗng nhiên một đêm liền thành thục.
Lúc ấy Giang Trần đi điều tra một phen, cũng phái người đi điều tra địa phương chung quanh thoáng một phát, ra được kết luận, phiến Linh Địa kia, là đại hung địa.
Linh Dược trong vòng một đêm thành thục, cũng là biểu thị đại hung hiện ra.
Về sau, Giang Trần đi ra Đông Phương Vương Quốc, những người chí thân đều theo hắn, cho nên, Giang Trần không có miệt mài theo đuổi sự kiện kia.
Nguyên nhân rất đơn giản, lúc ấy hắn suy tính ra đó là đại hung hiện ra, cho nên, hắn không muốn đi vạch trần, không muốn đi chọc cái phiền toái này.
Hôm nay nghe Diệp lão gia tử nói, Giang Trần đột nhiên đem sự tình lúc trước liên hệ tới, cảm thấy lão gia tử nói, chỉ sợ có rất nhiều khả năng.
– Trọng Lâu, ngươi nói liên minh 16 nước chúng ta, là Phong Ma chi địa?
Thiên Diệp lão tổ có chút khó có thể tin.
– Nếu như là Phong Ma chi địa, vì sao Cửu Dương Thiên Tông kia lại bố cục ở chỗ này?
– Ta cũng chỉ là suy đoán, về phần Cửu Dương Thiên Tông, họ là đại tông phái, chưa hẳn sẽ e ngại Ma tộc, hơn nữa, ở biên giới phong ấn, có lợi quan sát Ma tộc. Phong Ấn Chi Địa, càng là nơi ẩn chứa số mệnh của Ma tộc. Cửu Dương Thiên Tông muốn trở nên càng mạnh hơn nữa, số mệnh, bảo vật, đủ loại nội tình của Ma tộc, đều là có lợi thật lớn. Chỉ là, về Ma tộc, hiện tại tư liệu tồn thế thật sự quá ít, đến cùng tại sao Cửu Dương Thiên Tông bố cục ở đây, ta cũng không suy tính ra. Nhưng mà, nếu như Cửu Dương Thiên Tông có lý do gì vừa ý liên minh 16 nước, lý do duy nhất, là có quan hệ với Phong Ma chi địa.
Tư liệu cùng tin tức của Diệp Trọng Lâu đều rất có hạn, hiểu rõ Cổ Ma tộc ít đến thương cảm.
Cho nên tuy hắn suy đoán nghe rợn cả người, nhưng lại không nói phục Thiên Diệp lão tổ.
Nhưng Giang Trần, lại có bảy tám phần tin tưởng.
– Giang Trần, Đan Càn Cung đề nghị liên minh, ngươi cảm thấy như thế nào?
Thiên Diệp lão tổ hiển nhiên không cảm thấy hứng thú với thuyết pháp Phong Ma chi địa, nói sang chuyện khác, lại hỏi Giang Trần.
– Tông môn đại sự, nhị vị lão tổ làm chủ. Nếu như cần Giang Trần ta làm cái gì, các ngươi cứ mở miệng. Chỉ cần ta đủ khả năng, nhất định sẽ không chối từ.
Thiên Diệp lão tổ đối với Giang Trần trả lời, có chút thoả mãn, cười nói:
– Chúng ta ý định tiếp nhận đề nghị liên minh của Đan Càn Cung. Nhưng mà, bọn hắn yêu cầu cộng hưởng ngươi. Hiện tại vấn đề là, ta cùng Trọng Lâu lão tổ đều lo lắng Bảo Thụ Tông không bằng Đan Càn Cung, lưu không nổi ngươi a.
Tuy dùng ngữ khí nói giỡn nói ra, nhưng cái này đích xác là lo lắng của nhị vị lão tổ.
Diệp lão gia tử giống như cười mà không phải cười nhìn Giang Trần:
– Giang Trần, cách làm người của ngươi, lão phu rất tin tưởng, tiềm lực của ngươi, lão phu càng tin tưởng vững chắc. Ngươi trời sinh không phải vật trong ao, vừa ngộ phong vân sẽ hóa rồng, đợi một thời gian, mặc kệ Bảo Thụ Tông, hay là Đan Càn Cung, đều không lưu được ngươi. Chúng ta chỉ hi vọng, ở trong lòng ngươi, Bảo Thụ Tông vĩnh viễn có một chỗ cắm dùi. Ngày khác thực lực ngươi đại thành, dưới tình huống cho phép, bảo hộ Bảo Thụ Tông thoáng một phát.
So sánh mà nói, Diệp Trọng Lâu quen thuộc Giang Trần hơn, cho nên, hắn nói càng trực tiếp, càng thành thật với nhau
Trên thực tế, Diệp Trọng Lâu rất tín nhiệm Giang Trần, biết rõ Giang Trần là người trọng tình trọng nghĩa, không cần phải nói cũng sẽ làm như vậy.
Diệp Trọng Lâu nói như vậy, là cố ý nói cho Thiên Diệp lão tổ nghe. Để Thiên Diệp lão tổ bớt băn khoăn, đem tài nguyên tốt nhất của Bảo Thụ Tông đưa cho Giang Trần sử dụng, toàn lực tài bồi Giang Trần, nâng Giang Trần lên.
– Nhị vị lão tổ yên tâm, Giang Trần ta chưa bao giờ là người vong ân. Trong khoảng thời gian này, ta ở dưới Xan Hà Bảo Thụ ngộ đạo, đạt được rất nhiều, cảm thấy ta cùng Xan Hà Bảo Thụ hữu duyên. Ta một ngày làm đệ tử Bảo Thụ Tông, Bảo Thụ Tông liền vĩnh viễn có chỗ cắm dùi trong lòng ta. Mặc kệ phát sinh kiếp nạn gì, chỉ cần Giang Trần ta còn một hơi, chắc chắn sẽ bảo trụ Bảo Thụ Tông hương khói bất diệt.
Thiên Diệp lão tổ và Diệp Trọng Lâu đều đại hỉ, bọn họ cũng biết Giang Trần làm người, hắn đã nói như vậy, cái kia liền ý nghĩa, trong nội tâm Giang Trần là nghĩ như vậy.
– Nhị vị lão tổ, chuyện kết minh, các ngươi làm chủ, ta cáo lui trước.
Đan Càn Cung, Giang Trần không biết, đừng nói Đan Càn Cung chỉ là tông môn đỉnh tiêm ở Vạn Tượng Cương Vực, coi như là Nhất phẩm tông môn, tạm thời Giang Trần cũng không có ý định ly khai Bảo Thụ Tông.
Trở lại biệt viện, Giang Trần cũng không vội vã tu luyện.
Tu vi đến cấp độ Linh Vương như hắn, chỉ thiếu chút nữa là vào Nguyên cảnh. Một bước này, đã không phải rèn luyện Linh Hải, vận hành Chu Thiên có thể đột phá rồi.
Đột phá Nguyên cảnh, mấu chốt là Tâm lực, là thần thức đột phá. Đột phá Nguyên cảnh, cần linh cảm đốn ngộ trong nháy mắt đó.
Thế gian có rất nhiều Linh Vương, nhưng thành tựu Nguyên cảnh, trăm chưa được một.
Rèn luyện Tâm lực, là một loại tu hành huyễn hoặc khó hiểu.
Giang Trần ở dưới Xan Hà Bảo Thụ, linh cảm luôn rất nhiều, hiệu quả minh tưởng cực tốt. Giang Trần ở trong tối tăm có loại cảm giác, mình muốn nhanh đột phá Nguyên cảnh, phải ở dưới Xan Hà Bảo Thụ minh tưởng nhiều hơn.
Một tháng minh tưởng kia, làm cho cảnh giới Tâm lực của Giang Trần tăng lên nhanh chóng, hơn nữa bản thân hắn tu luyện Bàn Thạch Chi Tâm, dưới song trọng hiệu quả, để cho Tâm lực của hắn nước lên thì thuyền lên, đã đạt đến yêu cầu Nguyên cảnh.
Bất kể là Linh lực, hay cảnh giới Tâm lực, đều vững vàng đạt tới yêu cầu, có thể nói mọi sự đã chuẩn bị. Hiện tại hắn thiếu hụt, là linh cảm đột phá Nguyên cảnh.
Một khi cơ hội này xuất hiện, Nguyên cảnh sẽ như một lớp giấy, vừa đâm tức phá.
Giang Trần cũng không nóng nảy, hắn biết rõ, đột phá Nguyên cảnh, đồng dạng như tu luyện, cuối cùng phải có tâm bình tĩnh đối đãi.
Dục tốc bất đạt.
Một đêm này, Giang Trần ngồi xếp bằng dưới Xan Hà Bảo Thụ, lật xem 《 Thần Uyên Đại Lục Sơn Hà chí 》, quyển sách này mượn từ chỗ Hoàng Nhi, rất hữu dụng để hắn hiểu rõ thế giới này.
– Thần Uyên Đại Lục này, đến cùng có quan hệ Chư Thiên thế giới kiếp trước hay không?
Giang Trần ý đồ từ trên cổ tịch tìm ra một chút dấu vết.
Đáng tiếc, tuy quyển sách này giới thiệu rất toàn diện, nhưng tổng thể nói rất dễ hiểu, về bí mật của Thần Uyên Đại Lục, lại không có ghi lại gì.
Tổng thể mà nói, đây là bản kinh điển, không coi là bí điển.
Bất quá dù vậy, Giang Trần cũng thu hoạch rất lớn từ trong đó.
Quyển sách này, đối với tám thế lực lớn của Thượng Bát Vực, ngược lại giới thiệu rất tin tưởng. Giang Trần đọc cẩn thận, đối với Cửu Dương Thiên Tông cũng có hiểu rõ.
Danh Sách Chương: