Mục lục
Sát Thần Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy rằng không tính là quá nặng nề, nhìn thấy xương cốt, nhưng hiệu quả của những đan dược này quả thực khá tốt. Rất nhanh những thương thế trên đùi Vệ Khánh đã biến chuyển, cơ hồ không còn ảnh hưởng tới hoạt động của Vệ Khánh.

Hắn oán hận đi tới trước mặt Vô Ngân trưởng lão, nói:

- Trưởng lão, cứ như vậy mà thả tiểu tử này đi sao?

Vô Ngân trưởng lão khẽ đảo mắt, nói:

- Không thả hắn đi thì ngươi có thể làm được gì?

Vô Ngân trưởng lão kỳ thực vô cùng bất mãn, nếu như không phải Vệ Khánh khinh địch thì há có thể đi tới bước này. Không ngờ tới lúc này còn nhảy loi choi như vậy.

Tuy rằng sớm muộn gì con mồi cũng trở về trong tay hắn, thế nhưng lại phải phí một phen công phu nữa.

Vệ Khánh bị Vô Ngân trưởng lão hỏi lại, trong lòng cảm thấy khó chịu, đồng thời còn có cảm giác sỉ nhục, nói:

- Ta đuổi theo giết hắn.

- Ngươi câm miệng cho lão phu.

Vô Ngân trưởng lão phẫn nộ quát một tiếng, trừng mắt nhìn Vệ Khánh:

- Thành sự không có bại sự có thừa. Bây giờ ngươi đuổi theo hắn là muốn cho Tiêu Dao tông vi phạm lời thề thiên địa sao?


Vệ Khánh cả kinh, lúc này mới nhớ tới chuyện này, trong lòng quẫn bách. Thế nhưng khi nghe được tám chữ thành sự không có bại sự có thừa càng giống như sát muối vào trong lòng hắn, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Nhưng mà cho dù hắn có ngang ngược tới đâu cũng không dám ngang ngược trước mặt Vô Ngân trưởng lão.

Vô Ngân trưởng lão tuy rằng không phải là trưởng lão mạnh nhất trong Tiêu Dao tông, thế nhưng là trưởng lão cấp cao có thiên phú đao đạo cao nhất, địa vị ở Tiêu Dao tông có thể nói là nằm tron top năm.

Vệ Khánh hắn cho dù có thiên phú thế nào thì cũng chỉ là một thiên tài có tiềm lực mà thôi. Đứng ở trước mặt trưởng lão có quyền thế nhất tông môn, hắn vẫn còn non một chút.

Hơn nữa chuyện vừa rồi quả thực cũng vì hắn mà mới hỏng việc. Nếu như không phải hắn khinh địch, tại sao lại để cho Giang Trần nhẹ nhàng rời khỏi như vậy cơ chứ?

Nhưng mà Vệ Khánh dầu gì cũng là thiên tài kiêu ngạo, bị Vô Ngân trưởng lão quát lớn như vậy trong lòng cũng giận dữ, hắn nhịn không được nói:

- Giang Trần này cũng tà môn, độc trận mà Vô Ngân trưởng lão ngươi không ngờ lại không có chút tác dụng nào với hắn. Chẳng lẽ tiểu tử này không sợ độc trận của Tiêu Dao tông chúng ta.

Hắn nhìn như nghi hoặc Giang Trần, trên thực tế cũng mang theo vài phần trào phúng. Vô Ngân trưởng lão ngươi ngưu bức, vì sao độc trận lại không lưu lại được Giang Trần.

Vấn đề này kỳ thực cũng là vấn đề Vô Ngân trưởng lão cảm thấy khó hiểu nhất.

- Vệ Khánh, lần sau nếu như ngươi gặp lại Giang Trần, lão phu cho ngươi một đề nghị.

- Cái gì? Vệ Khánh sững sờ.

- Quay đầu bỏ chạy.

Vô Ngân trưởng lão lạnh nhạt nói.

- Chạy trốn càng xa càng tốt.

Vẻ mặt Vệ Khánh tối sầm lại, tức giận, lớn tiếng nói:

- Vô Ngân trưởng lão, ta biết rõ vừa rồi ta thất thủ nên bị bắt, làm hỏng đại sự. Nhưng mà ngươi cũng không cần phải châm chọc, khiêu khích ta. Ai lúc còn trẻ mà chưa từng có thời điểm lỡ tay? Ai lúc còn trẻ mà chưa từng khinh địch? Nếu như ta không có lòng tin quá mức với độc trận của ngươi, thì há có thể đơn giản đi tới trước mặt hắn như vậy.

Lại nói Vệ Khánh nói như vậy cũng có đạo lý. Nếu như lúc ấy không phải hắn quá mức an tâm về độc trận, quả thực chưa hẳn hắn đã dễ dàng bị mắc lừa như thế.

Vô Ngân trưởng lão cười nhạt một tiếng nói:

- Độc trận mất đi hiệu lực cũng khiến cho lão phu cảm thấy ngoài ý muốn. Nhưng mà đề nghị vừa rồi của lão phu không phải là châm chọc ngươi. Ngươi tin thì tin, không tin thì thôi.


Vệ Khánh sững sờ nói:

- Giang Trần kia bất quá chỉ là kẻ giảo hoạt, sao lại khiến cho ngươi đề cao như vậy?

- Tiểu tử kia giảo hoạt vô cùng là đúng. Nhưng mà thủ đoạn của hắn tầng tầng lớp lớp, lại không phải là thứ mà ngươi có thể đề phòng. Ta không biết hắn ta có thủ đoạn gì, nhưng mà lão phu âm thầm triệu hoán thú điều khiển đánh lén hắn, chuyện bí mật như vậy hắn cũng có thể nhìn ra. Loại đối thủ bằng vào trình độ của Vệ Khánh ngươi có thể đối đầu được hay sao?

Vệ Khánh trợn mắt há hốc mồm, trong lúc nhất thời không nói được nửa câu nào.

- Chỗ ngươi am hiểu chính là dụng độc. Thế nhưng mà độc trận của lão phu cũng không trói buộc được hắn. Dùng độc công của ngươi, ngươi cảm thấy có thể làm gì được hắn sao?

Vệ Khánh không phục nói:

- Cho dù Độc công vô dụng, tu vi võ đạo của hắn bất quá chỉ là Nguyên Cảnh ngũ trọng, ta dùng lực lượng võ đạo cũng đủ nghiền nát hắn.

- Ngươi đã nghĩ như vậy chỉ sợ ngươi sẽ chết nhanh hơn.

Vô Ngân trưởng lão nhếch miệng lên, lập tức vung tay lên nói:

- Được rồi, tự ngươi suy nghĩ đi. Không nên quấy rầy mạch suy nghĩ của lão phu.

Vô Ngân trưởng lão khinh thường giải thích thêm với Vệ Khánh. Vệ Khánh này phập phồng không yên, Vô Ngân trưởng lão sau chuyện này đã thay đổi rất nhiều về cảm nhận với Vệ Khánh.

Trong lòng Vệ Khánh tuy rằng tức giận không thôi, nhìn thấy Vô Ngân trưởng lão nâng Giang Trần mà hạ thấp hắn, đây dõ ràng là nâng chí khí người khác, diệt uy phong chính mình.

Nhưng mà dù trong lòng hắn tức giận thế nào cũng không có khả năng khiêu chiến với Vô Ngân trưởng lão.

Giang Trần đi chừng nửa canh giờ liền dừng lại, tìm được một nguồn nước, đem y phục trên người đổi đi, giặt giũ một phen.


- Vô Ngân trưởng lão kia dường như trong lòng có quỷ. Tuy rằng độc trận kia không làm khó được ta. Thế nhưng khí tức trong độc trận cũng lưu lại dấu vết trên người ta. Lão hồ ly này từng bước đều có hậu chiêu.

Giang Trần thúc dục linh lực, đem cơ hồ tất cả khí tức trên người đảo qua một lần. Đồng thời triệu hoán ra vài đầu Phệ Kim thử minh mẫn, để cho chúng nó mang theo y phục vừa mới thay ra của hắn, chia nhau rời khỏi. Như vậy không chỉ đơn thuần là khiến cho bản thân không còn chút khí tức nào mà còn để lại rất nhiều dấu vết giả dối cho đám người Vô Ngân trưởng lão kia.

- Vô Ngân, để xem ngươi gian hoạt như quỷ làm sao có thể truy tung được ta?

Giang Trần rất tự tin, sau lần bố trí này, nếu như Vô Ngân trưởng lão này còn có thể đuổi theo được hắn, thì coi như Giang Trần hắn phục.

Về phần Vệ Khánh, Giang Trần đã coi hắn coi như là một kẻ ngu ngốc.

Không chỉ có người Tiêu Dao tông cũng am hiểu dụng độc. Giang Trần hắn cũng hiểu dùng độc. Vừa rồi hai mũi tên kia Giang Trần cũng đã dùng độc dược độc nhất vô nhị mà hắn chế ra.

Độc này Giang Trần dùng Mộc Thần chi mộc luyện chế ra.

Giang Trần ban đầu ở Mộc Linh chi dùng độc của Mộng Thần chi mộc phối hợp với các loại thủ đoạn giết Vệ Vô Đạo.

Mà lần này độc tinh luyện từ Mộc Thần chi mộc lại có một thời kỳ phát tác. Nhanh thì mười ngày nửa tháng, chậm thì một tháng Vệ Khánh này sẽ phát tác.

Một khi phát tác, quỷ thần khó cứu.

Cho dù Tiêu Dao tông có thủ đoạn thông thiên, muốn giải loại độc độc nhất vô nhị do Giang Trần chế ra này chỉ là nằm mơ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK