Câu Ngọc nghe vậy, cũng nhẹ nhàng thở dài:
– Thiếu nữ thà khác, ta không biết. Nhưng quan môn đệ tử của Trọng Lâu lão tổ là Đan Phi, lại đối với Thiếu chủ nhà ta tình thâm ý trọng. Chỉ là, những ngày này, không biết nàng đi nơi nào, vậy mà không thấy bóng dáng.
Câu Ngọc và Đan Phi ở Giang phủ từng có ngôn ngữ giao phong, bất quá, Câu Ngọc biết Đan Phi không có ác ý gì, đối với Đan Phi ngược lại không có chán ghét.
Trên thực tế, lúc trước Câu Ngọc thổ lộ với Giang Trần, ái mộ thưởng thức cố nhiên là có, nhưng càng nhiều nữa vẫn là xuất phát từ báo ân, cùng ước định lúc Tiềm Long thi hội.
Những ngày này, Câu Ngọc tỉnh táo lại, nàng rất rõ ràng địa vị của mình. Biết rõ mình và Giang Trần chênh lệch rất lớn. Bạn đang đọc t𝗋uyện tại ﹍ t𝗋 umt𝗋uy𝚎n.Vn ﹍
Bình tĩnh mà xem xét, mặc kệ từ phương diện nào, mình cũng không phải giai ngẫu của Giang Trần.
Cho nên, Câu Ngọc hôm nay, phương diện tình yêu đã phai nhạt, càng nhiều nữa, là coi Giang Trần là thân nhân chiếu cố.
Nàng đối với Giang Trần, thật sự rất bội phục.
Nam nhân bình thường, dù không thích nàng, nhưng sau khi nàng chủ động thổ lộ, làm sao có thể buông tha cho cơ hội tốt như vậy, không chiếm tiện nghi của nàng rồi nói sau?
Giang Trần lại không làm như vậy, không có lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, không có ăn rồi bỏ.
Cái này để cho Câu Ngọc đối với Giang Trần càng thêm kính trọng, càng thêm quan tâm.
Mà Giang Trần, hiển nhiên cũng cảm nhận được Câu Ngọc quan tâm, cho nên hết sức chiếu cố nàng, ngay cả bảo vật như Xan Hà Thanh Quả cũng ban cho nàng.
Phải biết rằng, dù là thiên tài của Bảo Thụ Tông, cũng không có tư cách nhúng chàm.
Nghe danh tự Đan Phi, Hoàng Nhi chỉ cười nhạt một tiếng, cũng không nói cái gì, mà nói với Câu Ngọc:
– Câu Ngọc tỷ tỷ, những ngày này ta vừa tài bồi một ít trà mới, mời ngươi thưởng thức a.
Hai nữ tử cười cười nói nói, đi vào trong sảnh.
…
Giang Trần đi tới chỗ Thiên Diệp lão tổ, hai lão tổ đã đợi rất lâu.
– Bái kiến nhị vị lão tổ.
– Giang Trần, đến, ngồi bên này.
Diệp Trọng Lâu vỗ vỗ chỗ ngồi bên người, mời Giang Trần.
Ở đây ngoại trừ nhị vị lão tổ, thì không có người khác. Bởi vậy có thể thấy được, địa vị của Giang Trần bây giờ, đã vượt qua tông chủ Tạ Thiên Thụ cùng Thái Thượng trưởng lão Thiết Long.
Giang Trần ngồi xuống, lại hỏi:
– Nhị vị lão tổ vội vã triệu kiến, là có chuyện quan trọng a?
– Ngươi trước xem cái này một chút.
Bàn tay của Thiên Diệp lão tổ phất nhẹ, một đạo Truyền Âm Phù rơi vào lòng bàn tay.
Đây là một Truyền Âm Phù nội dung tương đối nhiều, Giang Trần đọc xong, nhíu mày:
– Vạn Tượng Cương Vực, Đan Càn Cung?
– Đúng vậy. Đan Càn Cung, ở Vạn Tượng Cương Vực xem như tồn tại đỉnh tiêm.
Diệp Trọng Lâu gật đầu.
Truyền Âm Phù này, chính là Đan Càn Cung truyền đến, nói bọn hắn đã phái sứ giả tới Bảo Thụ Tông, ước chừng một ngày sau có thể đến.
Truyền Âm Phù này cũng mơ hồ nói, Đan Càn Cung có ý kết minh, cũng hứa hẹn trợ giúp Bảo Thụ Tông đối phó Cửu Dương Thiên Tông áp bách.
Hơn nữa, Đan Càn Cung tuyệt đối sẽ không chiếm đoạt Bảo Thụ Tông, có thể giữ lại Bảo Thụ Tông truyền thừa vĩnh viễn. Yêu cầu của bọn hắn chỉ có một, là cùng sở hữu thiên tài Giang Trần.
Thiên Diệp lão tổ cười khổ nói:
– Không thể tưởng được, danh tiếng của Giang Trần ngươi, trong khoảng thời gian ngắn, vậy mà đã rơi vào Vạn Tượng Cương Vực. Ngay cả Đan Càn Cung, cũng thèm chảy nước miếng với ngươi. Giang Trần, ngươi phải biết, ta và Trọng Lâu hiền đệ xoắn xuýt đến cỡ nào a?
Giang Trần tự nhiên lý giải, Bảo Thụ Tông có Giang Trần hắn, cùng không có Giang Trần hắn, đó là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng.
Từ thái độ của hai lão tổ đối với hắn, liền có thể thấy được, bọn hắn sớm đã coi Giang Trần là hi vọng của Bảo Thụ Tông.
Cho nên, Đan Càn Cung yêu cầu cộng hưởng hắn, yêu cầu như vậy, hai lão tổ không xoắn xuýt mới lạ.
Một phương diện, bọn hắn khát vọng Đan Càn Cung hỗ trợ.
Một phương diện khác, là cái giá này lại quá lớn. Vạn nhất cùng Đan Càn Cung sở hữu Giang Trần, Giang Trần đi Đan Càn Cung, cả hai so sánh, Bảo Thụ Tông có ưu thế gì đáng nói? Có thể lưu được Giang Trần sao?
Đã khát vọng cùng Đan Càn Cung kết minh, lại lo lắng mất đi Giang Trần, cho nên xoắn xuýt.
Nhưng Giang Trần lại nhíu mày:
– Đan Càn Cung chỉ là thế lực đỉnh tiêm của Vạn Tượng Cương Vực, Cửu Dương Thiên Tông kia, nghe nói là một trong tám thế lực lớn đến từ Thượng Bát Vực. Đan Càn Cung, thật sự có thực lực đối kháng Cửu Dương Thiên Tông sao?
Đan Càn Cung với tư cách tông môn đỉnh tiêm của Vạn Tượng Cương Vực, hẳn là Ngũ phẩm tông môn, nhiều lắm thì Tứ phẩm tông môn.
Vạn Tượng Cương Vực là một trong ba mươi hai Hạ Vực, tông môn mạnh nhất Hạ Vực, chỉ là Tam phẩm tông môn. Nhưng trong Vạn Tượng Cương Vực, lại không có thế lực Tam phẩm.
Mà Cửu Dương Thiên Tông, lại là Nhất phẩm tông môn.
Giang Trần nghĩ không ra, Đan Càn Cung này có năng lượng gì đối kháng Cửu Dương Thiên Tông? Sẽ không phải đến lừa bịp Bảo Thụ Tông, ý định kiếm chỗ tốt chứ?
Nếu như đánh chủ ý Giang Trần hắn còn khá tốt, dù sao Giang Trần là người trưởng thành, biết rõ phân biệt. Nhưng nếu như đánh chủ ý Xan Hà Bảo Thụ, vậy thì khó mà nói rồi.
Diệp Trọng Lâu lại nói:
– Một Đan Càn Cung, nhất định là không dám đối kháng Cửu Dương Thiên Tông. Bất quá, sau lưng Đan Càn Cung, cũng có chỗ dựa. Thế lực khắp nơi, rắc rối khó gỡ, bất luận thế lực nào, đều khó có khả năng chỉ lo thân mình. Như bốn đại tông môn của liên minh 16 nước, sở dĩ có thể an ổn, là vì tất cả mọi người khinh thường nơi này, đối với bốn đại tông môn không có hứng thú, bởi vì địa phương này bị mọi người coi là thâm sơn cùng cốc, tùy thời sẽ biến thành hoang man chi địa. Chính bởi vì tất cả mọi người không nhìn trúng, bốn đại tông môn mới có thể an ổn qua lâu như vậy. Hôm nay, Tử Dương Tông dẫn sói vào nhà, bị Cửu Dương Thiên Tông theo dõi, đối với liên minh 16 nước mà nói, tuyệt đối là tai hoạ ngập đầu. Dùng lão phu nghiên cứu địa thế cùng lịch sử của liên minh 16 nước, Cửu Dương Thiên Tông tuyệt đối không phải vừa ý bốn đại tông môn, mà coi liên minh 16 nước như một căn cứ, một nơi bố cục mà thôi.
– Bố cục? Chỉ giáo cho?
Giang Trần sững sờ.
Diệp Trọng Lâu thở dài:
– Đây chỉ là phỏng đoán của ta, trên thực tế, liên minh 16 nước ngoại trừ ta, không có người suy diễn ra chuyện này. Lão phu một mực chú ý vận mệnh của liên minh 16 nước. Trải qua rất nhiều điển tịch, hiểu rõ rất nhiều điển cố, nên biết nhiều bí mật của liên minh 16 nước chúng ta, được ra một kết luận, là liên minh 16 nước, vốn là lưu đày chi địa, là hoang man chi địa, là khu vực biên giới phong ấn Thượng Cổ Ma tộc. Vì cái gì ở Vạn Tượng Cương Vực, 16 quốc một mực không được coi trọng? Vì cái gì Vạn Tượng Cương Vực, ở trong ba mươi hai Hạ Vực, địa vị đồng dạng không cao? Nguyên nhân chỉ có một, nơi này, đã từng là cấm địa Nhân tộc, là chiến trường của Nhân tộc và Cổ Ma tộc.
Diệp Trọng Lâu nói, long trời lở đất, làm cho Thiên Diệp lão tổ quá sợ hãi.
Danh Sách Chương: