So với Tiên Thiên Hỏa Linh chi thể của Vệ Hạnh Nhi, Vệ Khánh này trên phương diện thiên phú cũng không hơn nàng chút nào.
Cho nên nếu như là Vệ Hạnh Nhi, Vô Ngân trưởng lão chưa hẳn dám hi sinh nàng ta. Bởi vì Vệ Hạnh Nhi khong đơn thuần là Tiên Thiên Hỏa Linh chi thể, lại là dòng chính của tông chủ.
Kỳ thực Giang Trần cũng không muốn cứ tiếp tục dây dưa như vậy, hắn đang suy nghĩ kế sách thoát thân.
Biện pháp bá đạo nhất chính là triệu hồi ra Long Tiểu Huyền, đem Vô Ngân trưởng lão này thôn phệ.
Nhưng mà Giang Trần lo lắng, vạn nhất Vô Ngân trưởng lão này còn có đòn sát thủ nào đó, dùng độc công đối phó với Long Tiểu Huyền. Ban đầu ở Mộc linh chi tuyền Long Tiểu Huyền đã từng nếm qua thiệt thòi của Tỏa Linh chân.
Vô Ngân trưởng lão này rõ ràng so với Vệ Vô Đạo còn hung tàn hơn, càng âm hiểm hơn, ai có thể đảm bảo hắn ta không còn có đòn sát thủ nào cơ hức.
Vạn Nhất Long Tiểu Huyền bị khống chế, tình cảnh của hắn sẽ vô cùng phiền toái.
Cho nên trong địa bàn mà Vô Ngân trưởng lão đã bố trí độc trận, Giang Trần cũng không muốn đối cứng với Vô Ngân trưởng lão này.
Trầm tư một lát, Giang Trần đã có chủ ý.
- Vô Ngân lão hồ ly, ngươi muốn ta thả Vệ Khánh cũng không phải là không được. Nhưng mà ta muốn ngươi buông tha cho linh dược Thiên cấp có lẽ ngươi cũng không hết hy vọng. Như vậy đi, ta có hai yêu cầu, chỉ cần ngươi đáp ứng ta sẽ lập tức thả Vệ Khánh, sao nào?
- Ngươi nói thử xem?
Vô Ngân trưởng lão không có chút biểu hiện gì.
- Thứ nhất, giữ kín bí mật chuyện linh dược Thiên cấp, không được tiết lộ dưới mọi hình thức. Thứ hai trong vòng hai thời thần, không được dùng bất kỳ hình thức nào ngăn cản ta rời khỏi đây. Chỉ cần làm được hai điểm này, ta sẽ thả vệ Khánh. Nhưng mà nghĩ tới việc ngươi thích chơi trò tiểu xảo, hai điểm này ngươi phải dùng danh nghĩa Tiêu Dao tông lập thiên địa thệ ước. Nếu như vi phạm hai điều này, thiên địa sẽ diệt Tiêu Dao tông các ngươi.
Tinh mang trong mắt Vô Ngân trưởng lão lóe lên, nghĩ thầm tiểu tử này thật ác độc.
- Vậy thì sau hai thời thần thì sao?
Vô Ngân trưởng lão lạnh nhạt hỏi.
- Hai thời thần sau ngươi có bản lĩnh thì truy tung ta, đó là thực lực của ngươi. Giang Trần ta không có một câu oán hận.
Vô Ngân trưởng lão suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói:
- Tốt, cứ quyết định như vậy đi. Nhưng mà ngươi cũng không được làm ra vẻ, vạn nhất lão phu thề xong ngươi không buông tha Vệ Khánh, vậy thì làm như thế nào?
- Tự nhiên ta cũng thề, không hề dùng bất kỳ hình thức nào ra tay với Vệ Khánh.
Vô Ngân trưởng lão suy nghĩ cẩn thận một chút, cảm thấy sắp xếp như vậy đã không có vấn đề gì. Trong vòng hai thời thần, hắn có rất nhiều loại biện pháp tìm được Giang Trần. Chỉ cần Giang Trần này không rời khỏi Huyễn Ba sơn, hắn có biện pháp tìm được Giang Trần.
Mà xem điệu bộ này của Giang Trần, hiển nhiên là không có ý định rời khỏi Huyễn Ba sơn.
- Ta thêm một điều kiện, trong khoảng thời gian này ngươi không được rời khỏi Huyễn Ba sơn.
Vô Ngân trưởng lão thản nhiên nói.
- Ta có rời khỏi Huyễn Ba sơn hay không cần ngươi lo sao?
Vô Ngân trưởng lão cười nhạt một tiếng, nói:
- Cần gì phải giả bộ hồ đồ như vậy? Ngươi rời khỏi Huyễn Ba sơn, lão phu làm sao cướp đoạt linh dược Thiên cấp của ngươi được?
Giang Trần cười ha hả:
- Tốt, tốt. Ngươi có lẽ nên sớm thẳng thắn, sảng khoái như vậy. Người vì tiền mà chết, chim vì thức ăn mà vong. Ta đồng ý với ngươi. Trong vòng thời hạn hai mươi ngày này ta tuyệt đối không rời khỏi nơi này. Nhưng mà ngươi cũng phải thêm một lời thề khác. Một khi rời khỏi nơi này, nếu như ngươi không cướp được linh dược Thiên cấp thì ngươi không thể tiết luận với bất kỳ ai, không dược dùng bất kỳ hình thức nào để cướp đoạt.
Sau khi đi ra ngoài muốn cướp đoạt cũng không có cách nào để cướp đoạt.
- Chuyện này có thể.
Trong lòng Vô Ngân trưởng lão cười lạnh, trong thời gian hai mươi ngày này, hai cường giả Thánh Cảnh còn không truy tung được một tiểu tử Nguyên Cảnh ngũ trọng, như vậy thì cũng không cần phải lăn lộn trong Vạn Tượng Cương Vực nữa.
- Nếu như vậy ngươi thề đi, nhớ kỹ đừng cho rằng minh thông minh. Dùng lỗ thủng trong ngôn ngữ không lừa được ta đâu. Cho nên đừng có giở trò bịp bợp. Nếu như có bất kỳ trò bịp bợp nào, ta sẽ hủy bỏ ước định.
Giang Trần cười lạnh nhắc nhở.
- Vô Ngân ta thề với thiên địa, tuyệt đối không được dùng bất luận hình thức nào tiết lộ chuyện linh dược Thiên cấp.
- Thêm một câu, bất kể là ở trong Huyễn Ba sơn hay là sau khi rời khỏi.
Giang Trần lần nữa nhắc nhở.
- Vô Ngân ta thề với thiên địa, mặc kệ là trong Huyễn Ba sơn hay là sau khi đi ra ngoài, đều không được dùng bất kỳ hình thức nào tiết lộ bí mật linh dược Thiên cấp. Cũng trong hai thời thần khi Giang Trần rời khỏi, không được dùng bất kỳ hình thức nào truy tung Giang Trần. Nếu như vị phạm những lời thế này, lôi kiếp thiên địa có thể diệt Tiêu Dao tông ta.
Vô Ngân trưởng lão lần này kỳ thực không có một chút bịp bợp nào, Giang Trần nói như thế nào hắn làm như thế đó.
Khi Vô Ngân ở trong Huyễn Ba sơn lập lời thề thiên địa hung ác này, Vệ Vô Ảnh ngoài Huyễn Ba sơn đột nhiên hắt xì một cái, vô cùng khó hiểu.
Sau khi Vô Ngân trưởng lão thề xong, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Giang Trần, nói:
- Hiện tại tới phiên ngươi.
- Giang Trần ta thề với thiên địa, tuyệt không dùng bất kỳ hình thức nào đối phó với Vệ Khánh. Cũng trong vòng hai mươi ngày này khong rời khỏi Huyễn Ba sơn, nếu không lôi kiếp thiên địa có thể đuổi giết ta.
Hai người đều lập lời thề thiên địa, tính toán lẫn nhau một phen, đều không tìm ra bất kỳ sơ hở nào.
Vô Ngân trưởng lão gật gật đầu, ánh mắt lạnh lẽo:
- Nếu như vậy ngươi đi đi, trong hai thời thần, lão phu cam đoan không động thủ, sau hai thời thần, thì ta không đảm bảo như vậy đâu.
Giang Trần nở nụ cười quỷ dị:
- Hai thời thần sau cứ việc phóng ngựa tới.
Nói xong thủ quyết biến đổi, thu Băng Hỏa yêu liên lại, thân thể lắc lư, đảo mắt đã biến mất trong tầm mắt của Vô Ngân trưởng lão.
Nhìn thấy Giang Trần biến mất trong tầm mắt, trong mắt Vô Ngân trưởng lão tràn ra sát cơ nồng đậm.
Đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với một Nguyên Cảnh ngũ trọng, thậm chí còn có cảm giác dùng hết tâm cơ mà không làm gì được đối phương.
Nếu như là lúc trước, chỉ là một tu sĩ Nguyên Cảnh ngũ trọng ở trong mắt Vô Ngân trưởng lão chỉ là con sâu cái kiến, lật tay là diện, cần gì phải quản nhiều như vậy?
Hôm nay ném chuột sợ vỡ bình, tính toán các loại, không ngờ lại không có một chút hiệu quả nào. Cuối cùng không thể không dùng loại biện pháp này, làm cho Giang Trần này tiêu sái rời khỏi đây.
Tuy rằng Vô Ngân trưởng lão có nắm chắc truy tung được Giang Trần, thế nhưng để cho Giang Trần này thong dong rời đi như vậy, đối với Vô Ngân trưởng lão hắn mà nói, coi như là một sỉ nhục không nhỏ.
Hai đùi Vệ Khánh bị xuyên thủng, sau khi đạt được tự do vội vàng nuốt vài loại đan dược, dùng một ít đan dược thoa ngoài da, rắc vào trên vết thương.
Danh Sách Chương: