Nhưng mà dựa theo yêu cầu của mọi người khi trước, Giang Trần còn phải giảng bài mười ngày.
Giang Trần thương lượng với mọi người một chút, quyết định ba ngày sau chính thức bắt đầu giảng bài. Mặc dù mọi người đều rất gấp gáp, thế nhưng cũng không có miễn cưỡng Giang Trần.
Dù sao cách thi đấu võ tháp còn có thời gian một tháng, thời gian vô cùng đầy đủ, mọi người cũng đợi được.
Dù sao liên tục khai đàn giảng bài mười ngày cũng phải chuẩn bị một ít. Chuẩn bị sung túc thì bài giảng mới có thể càng thêm đặc sắc.
Điểm này mọi người có thể lý giải được.
Bất quá đối với Giang Trần mà nói, thực sự không phải hắn muốn có thời gian chuẩn bị bài giảng mà mới quyết định ba ngày sau. Mà là hắn phải đem chuyện ở man hoang báo cáo với Khổng Tước đại đế một phen.
Khổng Tước thánh sơn, Khổng Tước đại đế nghe Giang Trần nói xong, biểu hiện trên mặt ngưng trọng vô cùng, trước nay chưa từng có.
- Phong ấn xuất hiện lỗ hổng? Nhất định là bởi vì ma khí trùng kích. Xem ra hạo kiếp ma tộc cuối cũng vẫn không thể cứu vạn được.
Trong thanh âm của Khổng Tước đại đế mang theo vẻ thương cảm nồng đậm.
Đối với chuyện này, mặc dù là phong hào đại đế thành danh ba ngàn năm như hắn cũng cảm thấy bất đắc dĩ thật sâu. Đối với ma tộc, hắn vẫn thuộc về loại người nhìn ra trông rộng.
Thế nhưng loại chuyện như thế này cũng không phải một mình hắn có thể xoay chuyển thế cục.
Phong ấn man hoang ngăn cách với bên ngoài. Từ trước tới nay hắn cũng chỉ có thể điều tra ở biên giời man hoang, căn bản không nhìn xem bên trong rốt cuộc có biến cố gì.
Chỉ có thể thông qua một ít căn cơ bên ngoài trận pháp, căn cứ vào các loại dấu hiệu để phán đoán trận pháp phong ấn, từ đó suy đoán một ít hướng đi của ma tộc.
Những thứ này tuy rằng đều là chứng cớ, thế nhưng dù sao cũng chưa chính thức nhìn thấy ma tộc tàn sát bừa bãi.
Hiện tại phong ấn xuất hiện lỗ hổng, một số đông tu sĩ nhân loại tiến vào man hoang. Trở thành món ăn của Ma tộc, thành quân cờ để Ma tộc phục hưng, chuyện này khiến cho Khổng Tước đại đế cảm thấy rất đau lòng.
- Tiểu hữu, ngươi làm chuyện này rất đúng.
Khổng Tước đại đế tán thưởng.
Điều hắn đang nói đương nhiên là việc Giang Trần vận dụng trận pháp ngăn chặn lại lỗ hổng của phong ấn, khiến cho tu sĩ nhân loại không có cách nào tiến vào man hoang.
Tu sĩ nhân loại không có cách nào tiến vào, ít nhất có thể trì hoãn thời gian ma tộc phục hưng.
Nếu không, liên tục không ngừng có tu sĩ nhân loại đi vào, cuối cùng sẽ trở thành món ăn của Ma tộc, làm Ma tộc lớn mạnh. Hoặc sẽ trở thành khôi lỗi của Ma tộc, cũng làm lớn mạnh Ma tộc.
Vì kế hoạch lâu dài, tuy rằng lỗ hổng đã được lấp lại, thế nhưng đó cũng không phải là kế sách lâu dài. Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui cũng không có biện pháp nào khả thi hơn.
- Bệ hạ, ta chỉ là một ít chuyện thuộc bổn phận của mình thôi. Nhưng mà đại thế của Ma tộc đã rất khó ngăn cản. Theo vãn bối phỏng đoán, nhanh thì mười năm tám năm, chậm thì ba mươi năm Ma tộc sẽ thức tỉnh rất nhiều. Toàn diện rời khỏi man hoang, sẽ lại một lần nữa xâm nhập cương vực của nhân loại.
Tuyệt đối không phải Giang Trần đang nói chuyện giật gân.
Từ động tĩnh của Âm Ma nhất mạch và Mộc Ma nhất mạch trong Man hoang xem ra, hiển nhiên đây không phải là chuyện đã xảy ra ngày một ngày hai.
Ma tộc hiển nhiên đã bắt đầu bố trí.
Chỉ là nhưng mà mãi cho tới bây giờ còn chưa có biện pháp làm quy mô lớn.
Cửa vào hoang man bị phong ấn, đối với Ma tộc mà nói đó là phong ấn, đối với nhân loại mà nói cũng là một đạo ngăn cách.
dù cường giả đỉnh cấp trong nhân loại muốn giết vào man hoang cũng bị phong ấn này ngăn cản. Hơn nữa man hoang vô tận, cũng là một bình chướng tốt nhất cho ma tộc.
Mặc dù cơ hồ tất ca tinh anh của nhân loại tụ tập lại một chỗ, cho dù Ma tộc không chống đỡ được, thế nhưng cũng hoàn toàn có thể mượn địa thế man hoang ẩn dấu thực lực.
Cho nên thế cục hiện tại nhìn như Ma tộc vừa mới có chút hành động, thế nhưng muốn đập chết mối họa này quả thực không có bao nhiêu khả thi.
Dù sao man hoang sau khi cuộc chiến thượng cổ chấm dứt chính là địa bàn của Ma tộc.
Khổng Tước đại đế trầm ngâm hồi lâu, trong mắt bắn ra sự kiên quyết:
- Tiểu hữu, đại thế của ma tộc mặc dù không thể ngăn cản. Thế nhưng tu sĩ như chúng ta cũng không thể ngồi yên mà không để ý tới. Lão phu cảm ngộ thiên đạo, có lẽ trong trăm năm sẽ bị thiên đạo triệu hoán. Trước đó lão phu tuyệt đối sẽ không buông tay. Hiện tại lão phu chỉ có một yêu cầu, đó là đem truyền thừa của Khổng Tước thánh sơn giao vào trong tay ngươi.
- Cái gì?
Giang Trần chấn động, tuy rằng giữa hai người từng có một ít ước định. Thế nhưng thoáng cái đem Khổng Tước thánh sơn giao cho hắn, Giang Trần vẫn tự cảm thấy có chút vội v àng.
- Cho tới nước này cũng không thể làm từng bước được nữa. Lần này sau thịnh hội Lưu Ly vương tháp, ta sẽ tuyên bố lập ngươi làm thiếu chủ. Trên danh nghĩa ngươi là thiếu chủ, thế nhưng cơ hồ tất cả đại sự của Khổng Tước thánh sơn đều do ngươi quản lý, quyết định.
- Vậy bệ hạ người thì sao?
Giang Trần giật mình.
- Lão phu sẽ hậu thuẫn cho ngươi. Nhưng trọng tâm chủ yếu nhất định sẽ không ở trong Lưu Ly vương thành.
Thanh âm của Khổng Tước đại đế kéo dài, lộ ra quyết tâm vô cùng.
- Bệ hạ muốn đi man hoang?
Trong lòng Giang Trần khẽ động, nghẹn ngào hỏi.
- Có một số việc dù sao cũng phải có người đi làm. Nếu như lần này lão phu đi, có thể khiến cho mọi người coi trọng về việc ma tộc, mặc kệ kết quả thế nào, lão phu sẽ không hối hận.
Khổng Tước đại đế thì thào thở dài, nói tiếp:
- Tiểu hữu, hiện tại ta đặt gánh nặng trên vai ngươi, là có chút làm khó ngươi. Nhưng thiên tài quật khơi thường thường phải đứng trong hoàn cảnh như vậy mới có thể phát ra ánh sáng chói lọi.
Giang Trần đột nhiên có cảm giác giống như lên nhầm thuyền giặc, nhưng mà Khổng Tước đại đế đã nói tới dây, hắn không thể nào phản bác được.
Trách nhiệm?
Đảm đương?
Giang Trần cũng không biết nên nói thế nào, hắn chỉ biết là nếu như phụ thân Thiên Đế biết rõ tình cảnh của hắn bây giờ, nhất định sẽ cổ vũ hắn không được làm người nhu nhược, trốn tránh tất cả chuyện này.
- Bệ hạ, tuy rằng ta không biết ta sẽ làm được tới đâu. Nhưng ta nhất định sẽ cố gắng hết sức.
Giang Trần đáp lại ánh mắt tha thiết của Khổng Tước đại đế bằng một lời hứa hẹn của nam nhân.
Khổng Tước đại đế đại hỉ, tán thưởng:
- Tốt, quả nhiên là thiên tài mà lão phu coi trọng. Lão phu không biết tại sao mình lại có cảm giác này. Nhưng từ sau khi lão phu suy tính ra ngươi liền cảm thấy vô cùng tin tưởng. Chỉ có ngươi mới có thể xuyên qua hàng rào của Thần Uyên đại lục, mới có thể chấm dứt loạn cục của Thần Uyên đại lục.
Những lời này của Khổng Tước đại đế không phải là không có căn cứ.
Hắn mở ra Chư Thiên tuệ nhãn, mặc dù chỉ là mở ra sơ bộ, thế nhưng cũng có thể nhìn thấy những thứ mà người thường không thể nhìn thấy. Ví dụ như số mệnh trên người Giang Trần.
Danh Sách Chương: