- Hừ, ngươi dẫn một ít người đến trước, bổn Ma Quân muốn hóa hình Ngưng Thể, còn cần hấp thu một ít tinh hoa tu sĩ. Tìm một cường giả Hoàng cảnh cường đại đến, thân thể càng cường đại càng tốt, bổn Ma Quân tạm thời mượn thể xác của hắn thoáng một phát.
- Vậy tuyển Thương Bình Vương a. Thằng này thực lực không tệ, giống như tu luyện luyện thể thuật gì đó.
- Ân, là hắn.
Ma Quân kia khặc khặc cười quái dị.
…
- Vương gia, sau khi chúng ta đi vào, trên đường đi bỏ qua nhiều Địa cấp Linh Dược, Thiên cấp Linh Dược như vậy, chỉ vì truy sát tiểu tử họ Hoàng kia? Đáng giá sao?
Hỏi lời này, là một cường giả cách ăn mặc tùy tùng, tu vi nửa bước Hoàng cảnh, thực lực không phải chuyện đùa.
Mà đối tượng hắn nói chuyện, đúng là Thương Bình Vương.
Thương Bình Vương cười nhạt nói:
- Cái gọi là Thiên cấp Linh Dược, Địa cấp Linh Dược, bất quá là vật hư ảo. Bổn vương tu luyện đồng thuật, chút thủ đoạn nham hiểm ấy, không làm khó được ta. Các ngươi không nên bị hư vật trước mắt mê hoặc.
Tùy tùng kia hơi kinh hãi:
- Giả sao?
- Mặc dù không phải giả, tất cũng có rất nhiều bẫy rập.
Ngữ khí của Thương Bình Vương, cho người một loại cảm giác nắm giữ hết thảy.
- Vậy tiểu tử họ Hoàng kia, lại có cái gì đáng chúng ta đuổi giết?
Thương Bình Vương cười nhạt một tiếng:
- Lão sâm, ngươi theo ta nhiều năm như vậy. Ngươi cảm thấy, dùng tu vi của ngươi, ở trước mặt những cường giả Hoàng cảnh chúng ta, có dám làm càn hay không?
- Thuộc hạ không dám.
- Ngươi cũng không dám, tiểu tử kia một võ giả Thánh cảnh, lại dám kiêu ngạo như vậy, ngươi cảm thấy hắn là mù quáng tự đại? Hay là có vốn liếng hung hăng càn quấy?
- Thuộc hạ nhìn không thấu.
Tùy tùng gọi lão Sâm kia cười khổ nói.
- Ngươi nhìn không thấu, đó là bởi vì ngươi không có tu luyện đồng thuật. Tuy Bổn vương cũng nhìn không thấu, nhưng bổn vương biết rõ, hắn hung hăng càn quấy, có lẽ là cố ý giả vờ. Nhưng tự tin của hắn, lại không phải giả. Trước kia Phong Hoàn lão nhân đánh lén hắn, tiểu tử này hất tay áo lên, vậy mà có thể giảm bớt tốc độ chảy ngân châm của Phong Hoàn lão nhân. Trong tay áo Tiểu tử này nhất định có bảo vật cường đại, có thể làm cho công kích giảm tốc độ. Bổn vương suy đoán, tiểu tử này nhất định là chân truyền đệ tử của tông môn cường đại nào đó. Trên người chắc chắn có rất nhiều thứ tốt. Nếu như có thể vơ vét bảo vật của kẻ này, chúng ta ở Hoang Man Chi Địa, có thể ta cần ta cứ lấy.
Tùy tùng kia giật mình nói:
- Chân Truyền Đệ Tử của đại tông môn?
- Ân, bất quá tiến vào hoang man, mặc kệ hắn là thân phận gì. Lão Sâm, nhớ kỹ, gặp được kẻ này, ngàn vạn lần không nên khinh địch.
- Vương gia yên tâm, thuộc hạ tuyệt đối sẽ toàn lực ứng phó, hiệp trợ Vương gia trấn áp kẻ này.
Thương Bình Vương khoan thai cười cười:
- Đi, ta đã cảm ứng được, hắn có lẽ cách chúng ta không xa. Nhớ kỹ, Nhất Kích Tất Sát, không cho hắn bất luận cơ hội cắn trả nào.
Một con sông lớn hạo hạo đãng đãng, để ngang trước mặt Giang Trần cùng Hoàng Nhi.
Sông lớn này vốn có cầu, chỉ có điều từ Thượng Cổ đến bây giờ, cầu đã đứt gãy rất nhiều đoạn, bốn phía đoạn kiều, đều mọc các loại thực vật, như là đá ngầm trong sông lớn.
- Chứng kiến sông rồi.
Giang Trần đại hỉ.
- Qua sông này, cách mục đã không xa.
Hoàng Nhi cũng nghiên cứu qua địa đồ, sông này ở trong địa đồ có dấu hiệu minh xác. Qua sông này, tiếp qua vài chỗ, liền có thể tới chỗ Hà Hồng Thụ ghi dấu An Hồn Mộc.
- Căn cứ tư liệu mà Hà Hồng Thụ lưu lại, trong sông này có một ít sinh linh, có lực công kích, nhưng mà cấp bậc công kích không cao.
Thượng Cổ đến nay, một chỗ chưa bao giờ bị ngoại giới đào móc qua, coi như là thiên địa linh khí tự nhiên mà sinh, cũng sẽ thai nghén ra sinh linh rất cường đại.
Trời sinh vạn vật, nơi không có bị ngoại giới quấy nhiễu, cho dù là một ít thực vật, nhưng trời sinh tư chất siêu quần, cũng có thể thành linh, thai nghén ra tánh mạng có trí tuệ.
Hai người đều luyện hóa qua Kim Thiền huyết mạch, đồng thời thúc dục Kim Thiền chi dực, song song đánh tới bờ sông.
Tuy Hà Hồng Thụ đã cho bọn hắn tư liệu, nhưng mà Giang Trần không toàn bộ rập khuôn kinh nghiệm của Hà Hồng Thụ. Lúc qua sông, cũng đề cao cảnh giác.
Này nhất thời, kia nhất thời. Thời điểm Hà Hồng Thụ qua sông, nói không chừng vận khí tốt, chỉ là một ít sinh linh tiểu đả tiểu nháo đến quấy rối.
Nhưng sông lớn này nước chảy xiết, sâu không thấy đáy, như là đại dương mênh mông, cho người một loại cảm giác thâm bất khả trắc.
Nếu nói dưới sông lớn, thai nghén ra sinh linh cường đại gì, cũng sẽ không chút nào ngoài ý muốn.
Coi chừng chạy được vạn năm thuyền, sắp đến mục đích, Giang Trần tuyệt đối sẽ không phớt lờ, đến nỗi thất bại trong gang tấc.
Không thể không nói, trực giác của Giang Trần vẫn là rất mạnh.
Lúc hai người bay đến giữa sông lớn, đột nhiên phía dưới xuất hiện dị thường.
Vốn là nhìn như bình tĩnh, dưới tình huống không hề có dấu hiệu, bỗng nhiên từng đạo sương mù màu xanh lá xì ra, trong sương mù, vô số xúc tu bướu thịt màu xanh, giống như vô số Đại Mãng điên cuồng hướng giữa không trung cuốn giết đến.
Trong sương mù màu xanh lá, vậy mà có một loại lực lượng kỳ quái, như từng đạo lực lượng giam cầm cường đại, làm cho tốc độ phi động của Kim Thiền chi dực, thoáng cái giảm tốc độ.
Mà những xúc tu như bướu thịt kia, càng như Thiên Nữ Tán Hoa, lập tức phong tỏa không gian trăm mét chung quanh.
Giang Trần giận quá thành cười, những xúc tu này, ngược lại có chút giống Băng Hỏa Yêu Liên của hắn.
Ý niệm trong đầu chuyển động, Giang Trần thúc dục Băng Hỏa Yêu Liên, vô số dây leo không chút khách khí đụng qua những xúc tu bướu thịt này.
Đơn giản, trực tiếp…
Từ khi Băng Hỏa Yêu Liên bị Giang Trần khai phát, hình thái không ngừng biến hóa, xu thế tiến hóa cũng không có yếu bớt, hôm nay Giang Trần tùy tùy tiện tiện thúc dục, mấy trăm dây leo liền tiếp được những xúc tu bướu thịt kia.
Cánh hoa cực lớn như là miệng Thao Thiết, nghênh hướng những xúc tu bướu thịt kia.
Cùng lúc đó, Giang Trần và Hoàng Nhi đồng thời phát công, quét ra sương mù màu xanh lá không ngừng tới gần. Thân hình hai người gấp thúc, đã xông lên đám mây rất cao.
Không thể buông tha dũng giả thắng.
Băng Hỏa Yêu Liên không hổ là linh vật cấp bậc Chư Thiên, hơn nữa không ngừng được Giang Trần nuôi dưỡng, hôm nay lực thôn phệ của Băng Hỏa Yêu Liên rất kinh người.
Những xúc tu bướu thịt đáng sợ kia, vốn là ác mộng của các tu sĩ, nhưng mà bị Băng Hỏa Yêu Liên nuốt, thật giống như ăn mì, không ngừng hút vào, mặc kệ chúng giãy dụa như thế nào, cũng không làm nên chuyện gì.
NGAO...OOO…
Đột nhiên, trụ cầu kia ầm ầm vỡ ra, một quái vật màu xanh lá, toàn thân mọc khắp điểm lấm tấm màu xanh lá như là con mắt.
Mà điểm cuối của những xúc tu bướu thịt kia, vừa vặn cùng những điểm lấm tấm này dính cùng một chỗ.
- Đây là quái vật gì?
Hoàng Nhi nhíu mày.
Hoang Man Chi Địa này, quả nhiên là quỷ dị. Quái vật kia lớn lên khó coi như vậy, vậy mà có thể giấu ở trong thực vật, để cho Giang Trần cũng không có phát giác đến sự hiện hữu của nó.
Danh Sách Chương: