Mặc dù Xích Đỉnh Trung Vực chỉ là đồng lõa của Bất Diệt Thiên Đô, nhưng mà bọn hắn tạo sát nghiệt ở Vạn Tượng Cương Vực, so với Bất Diệt Thiên Đô còn nhiều hơn.
Có thể nói, Vạn Tượng Cương Vực liên tục mấy lần hạo kiếp, đều cùng Xích Đỉnh Trung Vực có quan hệ.
Tiến vào Xích Đỉnh vương thành, Giang Trần cùng Hoàng Nhi cũng không vội vào ở khách sạn, mà dạo bước đi tới Long Phượng tửu lâu.
Long Phượng tửu lâu này, lần trước bọn hắn từng ở đây qua lại, ở chỗ này, Giang Trần từng trùng hợp gặp Xích Đỉnh Đế Quốc Tam hoàng tử, hội kiến Bất Diệt Thiên Đô Quy trưởng lão. Song phương ở đằng kia thảo luận vấn đề sở hữu đan phương Vạn Thọ Đan, cũng chính là ở chỗ này, Giang Trần thăm dò được tin tức bọn người Câu Ngọc bị bán đến Lưu Ly Vương Thành.
Ở chỗ này, cơ hồ là tụ tập các loại tin tức của Xích Đỉnh Trung Vực. Lên tới hoàng thất bí văn, xuống đến phố phường đồn đãi, các loại tin tức đều có thể nghe được.
Long Phượng tửu lâu này, ở vào khu vực phồn hoa náo nhiệt nhất Xích Đỉnh vương thành, người đến người đi, ngựa xe như nước, có thể nói là phi thường náo nhiệt.
Hai người còn chưa đi đến cửa ra vào Long Phượng tửu lâu, liền chứng kiến ngoài cửa tửu lâu, giờ phút này vậy mà chắn đầy người.
Chợt nhìn, còn tưởng rằng những người này muốn vây công Long Phượng tửu lâu, cái tư thế kia quả thực dọa người.
Giang Trần cùng Hoàng Nhi liếc nhau, đều ngạc nhiên.
Lẽ ra một địa phương ăn cơm uống rượu, tuy náo nhiệt, nhưng cũng chỉ náo nhiệt bên trong mới đúng, sao cửa ra vào còn chắn nhiều người như vậy?
Tuy hai người hồ nghi, lại không có đơn giản tìm người hỏi thăm. Mà đi qua, âm thầm nghe những người này nghị luận.
- Ta nói Long Phượng tửu lâu các ngươi là làm sinh ý như vậy sao? Quý tộc dùng tiền là tiền, chúng ta dùng tiền, lại không phải là tiền sao?
- Đúng, dựa vào cái gì bọn hắn có thể ưu tiên vào bàn?
- Cả đám đều nói rất xinh đẹp, nói cái gì quý tộc tán tu, đối xử như nhau. Cuối cùng, là kỳ thị những tán tu chúng ta a.
- Ai, được rồi, tán tu là tán tu, đừng nghĩ đến cùng những quý tộc hào phú kia tranh.
- Cũng đúng a, loại đấu giá hội này vốn không phải là tán tu nghèo chúng ta có khả năng tới. Đi thôi đi thôi, một vé vào bàn cũng bán mắc như vậy, quả thực là làm thịt người.
- Quý còn không nói, chúng ta còn phải ở đây xếp hàng, mấy ngàn người cướp đoạt mấy vé. Những quý tộc hào phú kia, muốn vào, liền nghênh ngang đi vào.
Nghe mấy tán tu kia nghị luận, Giang Trần đại khái đã minh bạch. Cảm tình là hôm nay bọn hắn đến trùng hợp, Long Phượng tửu lâu đang làm đấu giá hội gì đấy?
Thế nhưng mà, đấu giá hội không phải tiến hành ở phòng đấu giá sao?
Như thế nào Long Phượng tửu lâu này, lại làm đấu giá hội?
Bất quá, Giang Trần là tới tìm hiểu tin tức, đối với đấu giá hội gì đó, lại không có bao nhiêu hứng thú.
Cùng Hoàng Nhi đứng ở trong đám người một lúc lâu, không thấy được người quen. Hai người nhìn nhau, từ trong đám người đi ra, định ly khai đi địa phương khác.
Mới đi không xa, hai người liền thấy một đoàn người đi tới.
Đám người kia, mang một cỗ kiệu, bức màn cỗ kiệu này nhẹ nhàng kéo ra, bên trong lộ ra nửa mặt người, nhìn thoáng qua Giang Trần cùng Hoàng Nhi.
Tuy chỉ lộ ra nửa bên mặt, nhưng nội tâm Giang Trần lại trầm xuống.
Nửa bên mặt này, dĩ nhiên là người quen biết cũ.
Người trong kiệu kia tựa hồ cũng có phản ứng, thở nhẹ nói:
- Dừng kiệu, ta xuống dưới thoáng một phát.
- Thiếu phu nhân, đấu giá hội lập tức muốn bắt đầu rồi.
- Bảo ngươi ngừng thì ngừng, sao nói nhảm nhiều như vậy?
Người trong kiệu quát một tiếng, là một giọng nữ.
Giang Trần nghe được thanh âm này, càng thêm xác định, đây là một người quen.
Chỉ là, giờ phút này mình dịch dung, sao nàng biết là mình? Hơn nữa, nàng rõ ràng ở trong kiệu, sao sẽ chứng kiến mình?
Giang Trần không muốn cùng người này tiếp xúc, đối với Hoàng Nhi nói:
- Đi thôi.
Hai người không có đi mấy vài bước, sau lưng liền truyền đến một tiếng kiều gọi:
- Nhị vị dừng bước.
Giang Trần không có dừng bước, tiếp tục đi lên phía trước.
Bất quá, người sau lưng hiển nhiên gọi chính là bọn họ. Thấy Giang Trần không ngừng bước, bước chân càng nhanh hơn, lôi cuốn lấy một làn gió thơm, chạy tới đằng trước Giang Trần.
Hai tay cản lại, chắn trước Giang Trần cùng Hoàng Nhi.
Nàng này, dáng người thướt tha, vòng eo rắn nước, vẫn là mềm nhỏ như vậy, dáng người trước sau có lồi có lõm, vẫn là hoàn mỹ ngạo nhân như vậy.
Chỉ là, trên mặt của nàng, giờ phút này lại nhiều hơn một phần thành thục cùng sầu não, thiếu đi một ít yêu mị phong tình ngày xưa.
Nàng này, dĩ nhiên là Vạn Tượng Cương Vực Tiêu Dao Tông thiên tài thiếu nữ Vệ Hạnh Nhi. Ban đầu ở Huyễn Ba Sơn đan đấu, đã từng muốn dựa vào nhan sắc, hấp dẫn Giang Trần.
Lăng Bích Nhi đã từng dặn đi dặn lại Giang Trần, nói nàng này độc như rắn rết, nhất định phải coi chừng đề phòng. Nói là mỹ nhân rắn rết nổi danh Vạn Tượng Cương Vực.
Tuy giờ phút này không phải cùng Lăng Bích Nhi chung một chỗ, nhưng mà Lăng Bích Nhi ân cần khuyên bảo, Giang Trần lại không có quên. Hơn nữa, lúc trước hắn cùng Vệ Hạnh Nhi này không có quan hệ gì, giờ phút này càng không có gì để nói.
- Tránh ra.
Giang Trần nhíu mày.
Vệ Hạnh Nhi giống như cười mà không phải cười, chống nạnh mà đứng, nhìn chằm chằm vào Giang Trần:
- Có hứng thú nói chuyện phiếm vài câu hay không?
Những lời này, lúc trước Vệ Hạnh Nhi ở Huyễn Ba Sơn đan đấu, đã từng nói với Giang Trần. Chẳng qua là Vệ Hạnh Nhi khi đó, không có hảo ý, muốn dùng Thanh Hạnh Yên La Tán ám toán Giang Trần, lại bị Giang Trần phản chế, bị Giang Trần hung hăng đánh bờ mông một lần.
Hôm nay, một câu đồng dạng, lại làm cho nội tâm Giang Trần khẽ động.
- Chẳng lẽ Vệ Hạnh Nhi này nhận ra ta? Bằng không thì vì cái gì hỏi, cùng lần trước giống như đúc? Chỉ có điều, phía trước không có thêm danh tự mà thôi.
- Ta và ngươi không nhận thức, không có gì đáng nói chuyện.
Giang Trần nói xong, liền muốn lách qua Vệ Hạnh Nhi.
Vệ Hạnh Nhi cười hì hì, thò tay ngăn đường đi của Giang Trần lại:
- Ngươi cái tiểu gia hỏa này, nhiều năm không thấy, vẫn không hiểu phong tình như vậy sao?
Giang Trần nhíu mày:
- Xin tự trọng.
Vệ Hạnh Nhi bạch nhãn một phen, liếc Hoàng Nhi ở bên người Giang Trần, chậc chậc nói:
- Không thể tưởng được vài năm không thấy, bên cạnh ngươi cho tới bây giờ cũng không thiếu hồng nhan tri kỷ. Đây là tiểu muội muội ở đâu lừa gạt đến a? Còn nói ngươi là kỳ nam tử trung trinh như một, không thể tưởng được, cũng là tiểu tử thay đổi thất thường. Hì hì, sư tỷ nũng nịu kia của ngươi, chứng kiến tình cảnh như thế, không biết có thể thương tâm gần chết hay không?
Nếu như Giang Trần không có dịch dung, giờ phút này biểu lộ nhất định sẽ phi thường kinh ngạc.
Vệ Hạnh Nhi này, đã nói rõ đầy đủ, nàng đã nhận ra mình. Chỉ thiếu chút nữa kêu tên của mình đi ra rồi.
Nói sư tỷ nũng nịu, không phải là nói Lăng Bích Nhi sao?
Tại thời khắc này, Giang Trần thậm chí hiện lên một ý niệm giết người diệt khẩu trong đầu. Bất quá ý nghĩ này, rất nhanh đã bị hắn chế trụ.
Danh Sách Chương: