Mục lục
Sát Thần Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

̀ng. (1)

- Nếu như vậy, Bổn thiếu chủ cũng không giữ các ngươi lại, thuận buồm xuôi gió.

Giang Trần cũng không sĩ diện, hắn tin tưởng, hai gia hỏa này chỉ cần không xấu xa, nhất định sẽ không nói ra. Bằng không mà nói, Tùng Hạc đan trên người bọn họ và Hoàng Đằng đan không biết sẽ bị bao nhiêu người nhớ thương.

Nói ra chính là tự mình tìm phiền phức.

Hai người của Lang Gia tông sau khi rời đi, Giang Trần nắm lấy Thiên Vẫn Chân thiết, miệng cười ha hả. Thu hoạch lần này quả thực quá lớn.

Nhìn bộ dáng thỏa mãn của Vệ Lang và Lạc Thiên Thù, hai người này nhất địnnh cảm thấy giao dịch lần này của bọn họ không tồi, không có chịu thiệt. Có lẽ đối với bọn họ như thế đã đủ.

Nhưng mà đối với Giang Trần mà nói, lần này hắn lợi lớn.

Thiên Vẫn Chân thiết, tuyệt đối là linh chủng, bốn trăm cân Thiên Vân Chân thiết. Phẩm chất của nó tuyệt đối có thể so với một ngàn cân Thiên Vẫn Chân Thiết bình thường.

Dùng để chế tạo một bộ phi kiếm tuyệt đối là đủ.

Lúc trước Giang Trần đã từng dự toán ra, chín chín tám mươi mốt thanh phi kiếm, nếu như mỗi thanh sử dụng chín cân Thiên Vẫn Chân thiết, vậy bộ phi kiếm này có thể nói vô cùng hoàn mỹ.

Chín chín tám mươi mốt thanh phi kiếm, mỗi một thanh phi kiếm đúng chín cân, bất quá cũng chỉ hơn bảy trăm cân mà thôi.


Mà tuy rằng khối Thiên Vẫn Chân thiết linh chủng này chỉ có bốn trăm cân, thế nhưng hàm lượng bên trong tuyệt đối là gấp đôi Thiên Vẫn Chân thiết phổ thông.

- Dư xài, tuyệt đối là dư xài.

Giang Trần cực kỳ hưng phấn, lần này quả thực ngủ gật gặp được chiếu manh, xảo hợp vô cùng.

- Vân Tiêu Kiếm Đấu trận, kiếm trận sát chiêu mạnh nhất Đan Tiêu cổ phái, vượt cấp chém giết cũng vô cùng nhẹ nhõm.

Trong lòng Giang Trần hưng phấn.

Hiện tại hắn đang bố trí một bàn cờ lớn, bố trí đủ loại, mà mấu chốt của những bố trí này còn phải dựa vào thực lực cường đại đi chống đỡ.

Thiên Vẫn thực thiết này không thể nghi ngờ chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Trong Thiếu phủ chủ, các vị đại đế của Lưu Ly vương thành tụ tập. Hôm nay Giang Trần thiết yến trong Thiếu chủ phủ, bí mật triệu tập bọn họ tới đây.

Những đại đế này nghe nói Chân thiếu chủ xuất quan, còn bí mật triệu tập bọn họ như vậy, đều có chút kinh ngạc. Ánh mắt nhìn nhau đều mang theo ý tứ hỏi thăm.

- Chân thiếu chủ tới.

Mọi người ngồi trên ghế, trong lúc kinh ngạc, Giang Trần đã mang theo Vô Song đại đế và Hòe Sơn nhị tiêu đi tới của.

- Ha ha, chư vị, làm phiền chư vị gọi tới đây, quả thực là áy náy.

Giang Trần chắp tay, vô cùng khách khí.

Những đại đế này vốn đều đang ngồi, bọn họ nhao nhao đứng lên, cũng ôm quyền đáp lễ với Giang Trần.

Giang Trần gọi mọi người nhập tọa:

- Mọi người nhập tọa, mời ngồi.

Tất cả mọi người cười ha hả, hòa hợp vô cùng, nhanh chóng nhập tọa.

Sau khi yến hội bắt đầu, Giang Trần nâng chén chúc chung quanh, mở miệng nói:

- Chư vị, sau khi đại hội chư hầu, đại cục trong Lưu Ly vương thành ta đã sơ bộ ổn định. Được chư vị để mắt, nâng ta lên làm thiếu chủ Lưu Ly vương thành. Lần này đại hội tán tu, nếu không phải có mọi người đồng tâm hiệp lực, nhất định không có khả năng thành công như vậy. Một chén này, coi như bổn thiếu chủ cảm tạ cố gắng của tất cả mọi người.


Tất cả mọi người nâng chén, miệng nói không ngớt:

- Chân thiếu chủ nói chuyện này sao? Chúng ta đều là đại đế Lưu Ly vương thành, chuyện Lưu Ly vương thành vốn là việc chúng ta nên làm.

- Long Hổ Phong Vân hội, chúng ta đều giúp một chút khí lực, làm một ít việc nặng. Không có thủ đoạn và bố trí của Chân thiếu chủ cũng không có khả năng thành công như vậy. Chén rượu này, những lão gia hỏa chúng ta nên mời ngươi mới đúng.

- Đúng vậy, Chân thiếu chủ tuổi trẻ tài cao. Tuệ nhãn của Khổng Tước đạo huynh sáng soi, quả thực khiến cho người ta bội phục không thôi. Chân thiếu chủ, chén này, coi như chúng ta mời ngươi.

Tất cả mọi người nhao nhao nâng chén, tỏ vẻ muốn kính Giang Trần.

Giang Trần cười cười, uống cạn rượu.

- Chư vị, Bổn thiếu chủ gần đây không thích nói suông, khoác lác. Nhưng mà có một số việc, hôm nay triệu tập mọi người tới đây là muốn nói rõ cùng mọi người.

Mọi người nghe thấy Giang Trần nói như vậy nhao nhao buông chén, khuôn mặt mang theo vẻ ngưng trọng nhìn qua Giang Trần, chờ hắn lên tiếng.

- Những ngày qua tin rằng chư vị cũng nghe được một ít tin đồn. Về xuất thân, thân thế của ta. Những chuyện này người bên ngoài Bổn thiếu chủ khinh thường giải thích. Nhưng mà chư vị đều là trụ cột trong Lưu Ly vương thành, nếu không nói rõ ngọn ngành với chư vị, trong lòng ta cũng không đành lòng.

- Đúng vậy, ta vốn không phải họ Chân mà là họ Giang. Tới từ Vạn Tượng Cương Vực. Trước đây ít năm, Giang Trần mà Bất Diệt Thiên Đô chính là ta.

Ánh mắt Giang Trần thản nhiên, đón ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thoải mái nói rõ chuyện này.

Việc này sớm muộn gì cũng nên vạch trần.

Bầu không khí ở hiện trường trong lúc nhất thời có chút căng cứng.

Bàn Long đại đế cười ha hả nói:


- Thiếu chủ, chuyện này tất cả mọi người đã chuẩn bị tâm lý. Mọi người chúng ta đều có chung nhận thức, anh hùng không hỏi xuất xứ. Khổng Tước đại đế chọn nhân tài, không dựa vào khuôn mẫu nào. Phiền thiếu chủ lúc trước cũng không phải dòng chính Lưu Ly vương thành cũng được lập làm thiếu chủ. Chỉ cần Thiếu chủ toàn tâm toàn ý vì Lưu Ly vương thành chúng ta mà xuất lực, đó chính là phúc khí của Lưu Ly vương thành chúng ta.

- Đúng đúng, Lưu Ly vương thành chúng ta cũng không phải là những tông môn thế lực kia, chú ý cái gì mà thành kiến bè phái. Lưu Ly vương thành từ trước tới nay quảng nạp nhân tài, chỉ cần là thiên tài chính thức, Lưu Ly vương thành hoan nghênh cũng không kịp. Thiên tài như Chân thiếu chủ, không phải đã chứng minh số mệnh của lvlt chúng ta hay sao?

Người thứ nhất đi phụ họa Bàn Long đại phiệt không phải là Tịch Diệt đại đế mà là Thương Hải đại đế.

Thương Hải đại đế tới Giang Trần tìm nơi nương tựa, nghiễm nhiên trở thành con chó của Giang Trần.

Tịch Diệt đại đế cũng trầm ngâm nói:

- Khổng Tước đạo huynh trời sinh có pháp nhãn, hắn nhìn người chưa bao giờ sai. Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, ta vẫn trước sau như một ủng hộ Chân thiếu chủ, không đúng. Nên gọi là Giang Trần thiếu chủ mới đúng.

- Ha ha, ta cũng không có ý kiến. Lưu Ly vương thành không có thành kiến bè phái, tài hoa của Chân thiếu chủ, nếu như rời khỏi Lưu Ly vương thành thì chính là tổn thất của chúng ta a.

Trấn Nhạc đại đế cười ha hả.

Vốn Lưu Ly vương thành có tám đại đế, Khổng Tước đại đế mất tích, Tu La đại đế vẫn lạc. Chỉ còn lại có sáu, hiện tại đã có bốn người tỏ thái độ.

Niêm Hoa đại đế nhẹ nhàng cười nói:

- Dùng tài hoa của Chân thiếu chủ, một khi rời khỏi Lưu Ly vương thành, mặc kệ là đi tới nơi nào đều có thể hóa rồng. Lưu Ly vương thành chúng ta nếu như mất Chân thiếu chủ nói không chừng sẽ trở thành một đám bột nhão, lập tức hỗn loạn. Lão phu tuy rằng có một bó to tuổi như vậy, thế nhưng lại không có lòng tin thu thập tàn cuộc. Cho nên, bất kể là Chân thiếu chủ hay là Giang Trần thiếu chủ, lão phu đều kiên quyết ủng hộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK