Nếu không có mặt nạ, sắc mặt nàng giờ phút này, chỉ sợ là thẹn thùng không chịu nổi.
Lời nói này, nàng là lấy hết dũng khí, dựa vào thân phận cùng mặt nạ yểm hộ, mới miễn cưỡng hỏi ra. Sau khi hỏi xong, nàng chỉ cảm thấy toàn thân hư thoát, thiếu chút nữa đứng không nổi.
Giang Trần không nghĩ tới, Tiểu Phi huynh đệ này, lại bát quái như vậy. Bất quá lập tức liền thản nhiên, Tiểu Phi này dù sao cũng trẻ tuổi, là thời kì thanh xuân mông lung, đúng là lúc chú ý những tình cảm nam nữ này.
Liếc nhìn đối phương, chỉ thấy ánh mắt đối phương nghiêm túc nhìn mình, loại kỳ vọng đạt được đáp án kia rõ rành rành.
Giang Trần nghĩ nghĩ, kiếp trước kiếp nầy, mặc dù mình có không ít hồng nhan tri kỷ, nhưng muốn nói người trong lòng, khắc cốt minh tâm, thật đúng là một cái cũng không có.
Chán nản thở dài:
- Không có.
Câu trả lời này, lại làm cho ánh mắt sáng quắc của Đan Phi thoáng cái mờ đi rất nhiều. Nàng nói tới nói lui, kỳ thật chỉ muốn hỏi Giang Trần vấn đề này.
Muốn từ trong thái độ của Giang Trần, nhìn xem Giang Trần đối với mình có ý hay không. Dù chỉ là một chút như vậy, đó cũng rất tốt.
Thế nhưng mà, Giang Trần lại không cho ra đáp án nàng muốn.
Trong lúc nhất thời, Đan Phi buồn vô cớ, trong nội tâm đắng chát. Nói cho cùng, mị lực của mình vẫn là không đủ, vẫn không thể vào pháp nhãn của hắn sao?
- Không có người trong lòng, hồng nhan tri kỷ có hảo cảm cũng không có sao?
Đan Phi chưa từ bỏ ý định, lại hỏi.
Giang Trần cười cười:
- Tiểu Phi huynh đệ, hôm nay ngươi có chút kỳ quái. Sao hỏi những vấn đề nhi nữ tình trường này. Hồng nhan tri kỷ, ngược lại là có mấy cái. Nhưng chuyện tình duyên, có lẽ duyên phận còn chưa tới a.
Đan Phi vội hỏi:
- Hồng nhan tri kỷ có thể vào pháp nhãn của Bàn Thạch huynh, tất không phải người bình thường. Hẳn là, vẫn không xứng với Bàn Thạch huynh?
Trong đầu Giang Trần, hiện lên dung nhan một ít nữ tử kiếp này cùng mình có quan hệ.
Đông Phương Chỉ Nhược, đây chẳng qua là một tiểu cô nương chưa hiểu sự, quan hệ của mình cùng nàng, là đồng bệnh tương liên.
Đông Phương Câu Ngọc, không đánh nhau thì không quen biết, Giang Trần thưởng thức tính tình thẳng thắn của nàng, nhưng muốn nói tình cảm nam nữ, Giang Trần vẫn cảm thấy không tới một bước kia.
Ôn Tử Kỳ, ngoan ngoãn xảo xảo, như là nữ hài nhà bên, nhưng chỉ là tùy tùng của Giang Trần. Tình yêu nam nữ, càng là không thể nào nói nổi.
Đến Thiên Quế Vương Quốc, kết giao chỉ có một Đan Phi. Nữ tử này là Tinh Linh hóa thân, Giang Trần cũng rất thưởng thức, nhưng mà liên quan đến tình duyên, hiển nhiên cũng không phải.
Thần Nữ cố ý, Tương Vương vô mộng.
Giang Trần nhất niệm đến đây, cười nói:
- Cũng không phải vấn đề xứng hay không xứng. Chuyện tình duyên, cuối cùng phải nhìn duyên phận, duyên phận vừa đến, nhân duyên ngay ở một đường. Tốt rồi, đời ta tu võ, luôn dây dưa những chuyện này, sẽ không thú vị. Tiểu Phi huynh đệ, ngày mai còn có khổ chiến, sớm nghỉ ngơi chút đi.
Giang Trần có chút chống đỡ không được câu hỏi luân phiên này, chỉ phải uyển chuyển đuổi khách.
Trong nội tâm Đan Phi bực mình, đi ra ngoài, bóng lưng có chút thất hồn lạc phách.
Giang Trần nhìn bóng lưng nàng đi ra, trong nội tâm cảm thấy kỳ quái, Tiểu Phi huynh đệ này, sao lại kỳ kỳ quái quái, hẳn là có chuyện khó nói a?
Bất quá, những sự tình này, Giang Trần lại không có ý đi miệt mài theo đuổi.
Ban ngày chiến liên tục hai mươi lăm lần, nhưng đối với Giang Trần mà nói, thu hoạch lại không lớn. Loại chiến đấu nghiền áp này, đối với Giang Trần mà nói, chỉ có thể nói là nóng người, thu hoạch nhỏ vô cùng.
Cũng không thể nói hoàn toàn không có, ít nhất để cho Giang Trần quen thuộc con đường của tông môn đệ tử thoáng một phát, biết rõ tình huống đại khái của tông môn đệ tử là như thế nào.
Tuy tông môn đệ tử ở Huyền Linh khu này, cấp bậc đều là kém nhất.
Nhưng mà, có trụ cột như vậy, đối với thiên tài tông môn ở Địa Linh khu cùng Thiên Linh khu, ngược lại cũng có dự đoán sơ bộ.
- Tông môn đệ tử, cũng không phải hoàn toàn phế vật. Nếu không phải ta ở năm cửa sơ thí có một ít kỳ ngộ, muốn nhẹ nhõm thắng liên tiếp như thế, là không có khả năng.
Hai mươi lăm trận thắng liên tiếp này, thoạt nhìn nhẹ nhõm, kì thực là áp súc tất cả tinh hoa của hắn.
Nhất là một ít thu hoạch ở năm cửa sơ thí, làm cho thực lực của Giang Trần tăng nhiều.
Cửa thứ nhất Tâm lực quan, làm cho Tâm lực của Giang Trần tăng lên hoàn mỹ.
Cửa thứ hai, khảo thí thiên phú, hắn hấp thu hai tòa linh mạch, vì trùng kích Địa Linh cảnh đặt trụ cột kiên cố.
Cửa thứ ba, khảo thí nghị lực, trực tiếp luyện hóa Nguyên Từ Kim Sơn, đạt được rất nhiều chỗ tốt.
Cửa thứ tư, thực chiến, càng là mượn cơ hội này, một lần hành động phá tan võ đạo gông cùm, tấn chức Địa Linh cảnh.
Cửa thứ năm, ở Minh Diệt Cốc, thu hoạch càng không cần phải nói.
Có thể nói, ở trước năm cửa sơ thí, Giang Trần là Tiên cảnh tam trọng, ở Huyền Linh khu, dựa vào nhiều loại thủ đoạn, như trước có thể chiến thắng, nhưng tuyệt đối sẽ không thắng nhẹ nhàng như vậy, thế tất phải dùng rất nhiều thủ đoạn áp trục, ví dụ như Đại Vũ cung, vô danh đao, Toái Nguyệt Phi Đao, thậm chí là Băng Hỏa Yêu Liên.
Những vật này, chỉ cần bộc lộ ra, thân phận của hắn liền bại lộ.
Hiện tại, tu vi của hắn tăng nhiều, Phản Phác Quy Chân, ở Huyền Linh khu, dựa vào một chiêu 《 Thanh Minh Sinh Tử Ấn 》là có thể ăn sạch.
Dựa vào cái gì? Dựa vào đúng là năm cửa sơ thí mang đến tích lũy, mang đến thăng hoa cho hắn.
Nếu không có năm cửa sơ thí, làm sao Giang Trần có thể đạt tới loại cảnh giới đại xảo nhược chuyết này?
Đã có ngày chiến đấu đầu tiên, trong nội tâm Giang Trần càng thêm nắm chắc.
Tuy nói đệ tử tông môn, cùng Võ Giả thế tục khác nhau rất lớn, nhưng những Võ Giả ở Huyền Linh khu này, so với thiên tài cao cấp nhất thế tục, lại không có chênh lệch gì nhiều.
Nếu không phải những người này mạng tốt, xuất thân tông môn, võ đạo chi lộ, ngược lại chưa hẳn cao hơn đệ tử thế tục.
Đương nhiên, chính là vì Võ Giả thế tục xuất thân thấp hèn, cho nên lòng cố gắng kia, lại thành ưu thế của bọn hắn.
Một đêm này, Giang Trần tiếp tục tu luyện 《 Thần Ma Cửu Biến 》, môn thần thông này không phải một sớm một chiều có thể luyện thành.
Cũng may, Giang Trần đã luyện hóa được Nguyên Từ Chi Tâm, nắm giữ toàn bộ Nguyên Từ Kim Sơn. Kim Tinh chi lực là vô tận, dùng không kiệt, ngược lại không cần lo lắng vấn đề tài nguyên.
Lại một đêm đi qua, Giang Trần rõ ràng cảm giác được, cơ thể của mình, thông qua Kim Tinh chi lực rèn luyện, trở nên càng thêm dẻo dai.
- Chiếu tốc độ này xuống dưới, có Kim Tinh chi lực trong Nguyên Từ Kim Sơn, ba tháng thời gian, Thần Ma Cửu Biến tầng thứ nhất, tất có thể luyện thành.
Tu luyện Thần Ma Cửu Biến này, có hai chỗ khó.
Thứ nhất, là Kim Tinh chi lực liên tục không ngừng, điều này cần rất nhiều tài nguyên.
Thứ hai, là khảo nghiệm thân thể, điều này cần nghị lực rất mạnh.
Nếu như có đủ hai điểm này, tu luyện 《 Thần Ma Cửu Biến 》chính là thời gian chồng chất rồi. Đương nhiên, bất luận một môn vũ kỹ nào, ngộ tính là phi thường trọng yếu.
Danh Sách Chương: