Còn phải là đường cong cứu quốc, tuyệt đối không thể để cho những người này biết rõ mục đích chân thật của mình, bằng không thì tất cả cố gắng sẽ uổng phí.
Giang Trần không sợ trở mặt. Hắn sợ chính là cha mẹ không cách nào đoàn tụ. Cái này với hắn mà nói là đại bất hiếu.
Đại giáo chủ dùng ánh mắt ngăn Nhị giáo chủ, tiến lên phía trước nói:
- Thiệu công tử nói, có lý có cứ. Dám hỏi một câu, Nghịch Âm Dương huyết mạch kia, vì sao cùng Nguyệt Thần Bảo Thụ tương khắc? Nghịch Âm Dương huyết mạch, lại nên tu luyện như thế nào mới được?
Đây là thành tâm thỉnh giáo.
- Âm Dương huyết mạch, bất kể nghịch âm hay nghịch dương, đều cực kỳ bá đạo. Đương nhiên, thời điểm nghịch dương, đối với Nguyệt Thần Bảo Thụ tổn thương là thật lớn. Nguyệt Thần Bảo Thụ là Cực Âm chi linh. Nghịch dương Thuần Dương chi khí, đối với nó tự nhiên là một loại tương khắc. Điểm này, Nguyệt Thần Giáo các ngươi cũng hiểu. Các ngươi chưa bao giờ để cho nam đệ tử đến hộ lý Nguyệt Thần Bảo Thụ a?
Đại giáo chủ như có điều suy nghĩ, biểu lộ từ nghi hoặc chậm rãi biến thành tâm phục khẩu phục.
- Thiệu công tử quả nhiên tài hoa hơn người, kiến thức rộng rãi. Nguyên nhân như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có Thiệu công tử mới có thể tìm được ra. Bổn giáo lúc này tạ ơn. Thiệu công tử muốn thù lao gì, cứ mở miệng. Linh Thạch Linh Dược, chỉ cần chúng ta có, mặc kệ bao nhiêu, đều sẽ trả đủ.
Giang Trần biết đối phương đây là khách sáo, thật sự muốn quá phận, đối phương cũng chưa chắc cho.
Việc này hắn cũng không phải vì thù lao mà đến, liền khoát tay áo:
- Mà thôi, trước kia ta đã nói qua, không phải vì thù lao mà đến. Đại giáo chủ có thể tin lời ta, đã là trả ơn tốt nhất.
- Ân, còn có sự tình Nghịch Âm Dương huyết mạch, bổn giáo cũng mặt dạn mày dày thỉnh giáo thoáng một phát.
Đại giáo chủ lại hỏi một câu.
Giang Trần gật gật đầu:
- Việc này ta quay đầu lại sẽ ghi một phần thư tịch, Hứa San tỷ tỷ xem xét liền hiểu. Nghịch Âm Dương huyết mạch nhìn như lộn xộn, nhưng chỉ cần dựa theo sáo lộ của nó tu luyện, tuyệt đối không có vấn đề. Một khi nắm giữ quy luật, nàng chắc chắn hậu phát chế nhân, gắng sức đuổi theo. Nói không chừng trong vòng năm năm, Nguyệt Thần Giáo lại thêm một Thánh Nữ rồi.
- Có thể tới cấp bậc như thế?
Đại giáo chủ kinh ngạc.
Cấp bậc Thánh Nữ, đây là tiêu chuẩn cực cao. Đối với thiên phú võ đạo, thiên phú huyết mạch, là yêu cầu phi thường cao.
Giang Trần cười ha ha:
- Nếu Đại giáo chủ không tin, vậy thì giao Hứa San tỷ tỷ cho ta, ngày khác ta nhất định có thể cho nàng một tiền đồ cẩm tú. Chỉ sợ đến lúc đó, Đại giáo chủ phải bóp cổ tay thở dài rồi.
Hứa San nghe vậy, ưm một tiếng, khuôn mặt thoáng cái đỏ bừng lên. Hai tay cầm lấy góc áo, ở đó lộ ra cực kỳ bất an.
Đại giáo chủ cười một tiếng, cũng biết đối phương là nói giỡn. Nếu như Thiệu công tử này không có đem Nghịch Âm Dương huyết mạch nói kì diệu như vậy, nàng nhất định sẽ thống khoái giao Hứa San cho Giang Trần.
Thế nhưng mà, hiện tại nha, một thiên tài tiềm chất Thánh Nữ, mặc kệ thật giả, nàng đều không bỏ được a.
Đại giáo chủ như có thâm ý nhìn Hứa San, trong lòng cũng âm thầm kinh hãi. Nhìn biểu lộ cùng động tác của Hứa San, tuy thẹn thùng khó ức, lại thật sự có loại xúc động muốn cùng người đi.
Đây chính là manh mối xấu a.
Bất quá lúc này, Đại giáo chủ sẽ không bóc trần. Đứng ở góc độ của Hứa San, một củi mục bị người cứu vãn trở lại, biến phế thành bảo, ai cũng sẽ có loại cảm kích dùng thân tương báo.
Bất quá, Đại giáo chủ nhìn ra, câu vui đùa kia của Thiệu công tử, cũng không phải là muốn Hứa San lấy thân báo đáp, chỉ nói giúp nàng tu luyện, cho nàng một tiền đồ cẩm tú mà thôi.
Từ Thanh Tuyền ở một bên, biểu lộ hơi có chút kinh ngạc. Nhìn nhìn Giang Trần, lại nhìn Hứa San một chút. Đột nhiên, nàng cảm thấy có chút mất hứng không hiểu.
Không phải vì Hứa San có Nghịch Âm Dương huyết mạch, mà là vì câu vui đùa kia của Giang Trần.
Thật vất vả ở trong nội tâm Từ Thanh Tuyền thành lập hình tượng cao lớn, bởi vì một câu vui đùa, đột nhiên lại có xu thế sụp đổ.
Tâm tư của nữ hài tử là kỳ diệu như thế, khi nàng phát hiện một người nam nhân rất đặc thù, đối với mỗi một câu, mỗi một động tác của hắn, đều miệt mài theo đuổi, đều tưởng tượng ra đủ loại khả năng.
Nói một cách khác, là suy nghĩ quá độ.
Cũng không phải Từ Thanh Tuyền tâm hồn thiếu nữ dao động, chỉ là một loại bản năng thuần túy của nữ hài tử mà thôi.
Ở Đại giáo chủ tự mình tiếp đãi, Giang Trần dừng lại Nguyệt Thần cung gần nửa canh giờ. Sau khi dùng qua nước trà điểm tâm, Giang Trần lại viết một phần sáo lộ tu luyện Nghịch Âm Dương huyết mạch.
Dưới loại trường hợp này, hệ thống tri thức kiếp trước của Giang Trần liền phát huy tác dụng. Nghịch Âm Dương huyết mạch, kiếp trước trăm vạn năm quang âm, hắn ít nhất bái kiến ba bốn cái.
Sáo lộ tu luyện Nghịch Âm Dương huyết mạch, nói trắng ra là nắm giữ tốt thời gian, nắm chắc tốt tất cả giai đoạn. Lúc nào tu luyện công pháp chí âm, lúc nào tu luyện công pháp chí dương.
Khi công pháp chí âm chí dương tu luyện tới trình độ nhất định, xuất hiện dung hợp, loại huyết mạch này sẽ bắn ra tiềm lực cực kỳ đáng sợ.
Cho dù là loại huyết mạch như Từ Thanh Tuyền, cũng chưa chắc có thể bao trùm Nghịch Âm Dương huyết mạch.
Giang Trần tự mình đem đồ vật viết ra giao cho Hứa San, nói:
- Hứa San tỷ tỷ, Nghịch Âm Dương huyết mạch không phức tạp giống như ngươi suy nghĩ, chỉ là vì mọi người không biết nó. Một khi biết rõ, một khi có sáo lộ, liền không có vấn đề gì. Chỉ cần ngươi dựa theo chỉ thị phía trên, cần tu khổ luyện năm năm thời gian, khi Nghịch Âm Dương huyết mạch dung hợp, ngươi sẽ bắn ra tiềm lực võ đạo để người trong thiên hạ cũng ghen ghét. Nhớ kỹ, ngươi không cần tự ti, trái lại còn phải tự tin, bởi vì ngươi có được, là một trong những huyết mạch kiệt xuất nhất thiên hạ.
Loại thiên tài trường kỳ bị áp lực này, trùng kiến trên tâm lý cũng trọng yếu phi thường.
Nếu như không thể cho nàng tín niệm cường đại, nàng cũng chưa chắc có thể nhất phi trùng thiên. Sự tình tu luyện, tuyệt đối không phải đơn giản như vậy.
Hiện tại đầu óc của Hứa San trống rỗng, hưng phấn cùng kích động đã chiếm cứ toàn thân của nàng, chỉ biết không ngừng gật đầu.
Giang Trần biết hiện tại mình nói cái gì, nàng cũng chưa chắc có thể nhớ rõ.
Quay đầu nói với Đại giáo chủ:
- Đại giáo chủ, thiên phú võ đạo của nàng là không có vấn đề. Nhưng mà trùng kiến trên tâm lý, Đại giáo chủ còn cần khuyến khích nhiều hơn mới được.
Đại giáo chủ như có điều suy nghĩ, càng cảm thấy người trẻ tuổi này quá giỏi rồi. Trình độ làm việc cao không nói, trình độ làm người cũng cực cao.
Có thể đối với một người bèo nước gặp nhau nhiệt tâm như thế, ở thế giới võ đạo là phi thường ít.
Tuy Hứa San coi như thanh tú, nhưng ở trong tất cả nữ đệ tử của Nguyệt Thần Giáo, cũng chỉ có thể nói là trung đẳng.
Danh Sách Chương: