Mục lục
Sát Thần Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ha ha, đây gọi là thiên đường có cửa ngươi không đi, địa ngục không lối ngươi lại xông tới.

Đột nhiên bên tai Giang Trần truyền tới một tiếng cười đắc ý.

Tiếng cười kia chính là từ miệng Hạ Hầu Minh phát ra.

Làm sao hắn tới đây được?

Trong lòng Giang Trần trầm xuống, trong lòng có cảm giác như bị người ta đùa giỡn.

Ngoài động phủ, từng đạo thân ảnh nối đuôi nhau đi vào. Hạ Hầu Minh, Thư Vạn Thanh, Kinh Vân pháp vương, còn có một đám cường giả Phong Vân giáo, cơ hồ là tập trung phân nửa tinh anh của Phong Vân giáo.

Hai Kinh Vân pháp vương, một thật một giả, dưới loại tình huống này, không hề có chút dấu hiệu chống lại nhau.

Tử U thần đồng của Tử U đại đế đột nhiên bắn về phía Giang Trần, giống như muốn dùng đồng thuật này xuyên thủng Giang Trần, xuyên thủng tầng thân phận do cải trang này của Giang Trần.

Giang Trần đối chọi gay gắt, Tà ÁC kim nhãn cường đại bắn ra một đạo kim quang.

Hai đạo đồng quang giao thoa trên hư không, tạo thành từng vòng xoáy, khiến cho hư không rung động không ngừng. Mà Tử U đại đế kia không ngờ toàn thân lại co rút lại.

Tà Ác kim nhãn công kích tới, cho dù mạnh như Tử U đại đế cũng cảm thấy tâm thần có chút không tập trung, có cảm giác thiếu chút nữa bị Tà Ác kim nhãn làm cho đông cứng.

- Chậc chậc, đây gọi là ngoan cố chống cự, vùng vẫy giãy chết sao?


Giáo chủ Phong Vân giáo không kiêng nể gì cả mà cười ha hả:

- Giang Trần, không thể tưởng tượng được, ngươi quả nhiên đã trà trộn vào trong nội bộ Phong Vân giáo ta. Chậc chậc, xem ra, chút bổn sự ấy của ngươi đã nằm trong dự liệu của bổn giáo chủ a.

Giang Trần nghe thấy lời này, nhìn vẻ mặt của đối phương, tâm tình Giang Trần thoáng cái như chìm xuống đáy cốc. Như vậy xem ra, hắn đã sớm bị đối phương tính toán.

Tất cả hành động của đối phương từ trước tới sau đều là giả bộ. Xem ra, những hành động vừa rồi, đan xen lẫn nhau hoàn toàn là diễn cho hắn xem.

Giang Trần rơi vào trong tầng tầng lớp lớp vòng vây, ngược lại tỉnh táo hơn rất nhiều.

Bị người ta dùng bẫy rập dụ vào, Giang Trần muốn nói không cảm thấy uể oải đó là giả. Nhưng mà tuy rằng uể oải thì uể oải, Giang Trần cũng không có vì nguyên nhân này mà sợ hãi tới mức toàn thân phát run.

Hắn lạnh nhạt, gật gật đầu nói:

- Hạ Hầu Minh, bổn thiếu chủ đã đánh giá thấp ngươi. Nhưng mà trước sau ngươi bố trí nhiều bẫy rập như vậy, chỉ muốn vây khốn ta ở nơi này sao?

Hạ Hầu Minh đắc ý cười to:

- Cuối cùng ngươi cũng hiểu rõ. Nhưng mà dường như đã muộn rồi. Không làm như vậy, tiểu hồ ly giảo hoạt như ngươi làm sao có thể rơi vào trong bẫy rập của ta?

- Nói như vậy, chuyện tù binh Bảo Thụ tông cũng là ngươi giả vờ?

Hạ Hầu Minh ung dung cười nói:

- Ta biết rõ ngươi muốn thăm dò ta. Muốn biết những người của Bảo Thụ tông kia có thực sự là do bổn giáo chủ bắt được hay không, đúng không?

- Đnág tiếc, ngươi cho rằng bổn thiếu chủ kia sẽ nói cho ngươi biết sao?

Hạ Hầu Minh nở nụ cười vô sỉ:

- Được rồi, tuy rằng ngươi sập bẫy, nhưng bổn giáo chủ cũng phải thừa nhận tiểu tử ngươi rất có bổn sự. Thuật dịch dung, cải trang này quả thực là đăng phong tạo cực. Nếu không phải chúng ta sớm có kế hoạch, bày mưu dẫn ngươi tới. Chỉ sợ thực sự sẽ không nhìn ra ngươi là kẻ giả mạo a.

Điểm này Tốn Phong pháp vương kia không thừa nhận cũng không được, hắn tán thưởng:

- Thuật dịch dung này quả thực hoàn mỹ, tuy rằng ngay từ đầu ta biết hắn là giả. Nhưng có đôi khi cơ hồ không nhịn được hoài nghi, liệu hắn thực sự là Kinh Vân pháp vương? Thực sự do giáo chủ phái tới hay không?

Tất cả mọi người cười ha hả.


Lần này sự bội phục của bọn họ đối với Hạ Hầu Minh càng tăng cao thêm.

Phong Vân giáo có giáo chủ như vậy, cần phải ngạnh kháng với chủ lực Lưu Ly vương thành sao?

Phong Vân giáo có giáo chủ như vậy, chút bổn sự này của Giang Trần coi là cái gì chứ? Còn không phải dễ dàng bị giáo chủ tính toán hay sao?

Thư Van Thanh cũng cười một tiếng quái dị:

- Tiểu tử, ngày đó ở Lưu Ly vương thành, ánh mắt ngươi không tôn trọng trưởng bối, miệng không biết tích đức, ngươi có từng nghĩ tới ngươi có ngày hôm nay hay sao?

Thư Vạn Thanh này ngày ấy ở Lưu Ly vương thành mạnh mẽ ra tay, phá hỏng kế hoạch chém giết Hạ Hầu Minh của Giang Trần. Dưới sự phẫn nộ, Giang Trần thống mạ Thư Vạn Thanh một chầu.

Tuy rằng Thư Vạn Thanh không quan tâm tới nội dung Giang Trần mắng cái gì, nhưng mà hắn lại là kẻ hay thù hắn, một vãn bối nhân tộc dám thóa mạ hắn như vậy, đối với Thư Vạn Thanh mà nói, không thể nghi ngờ là vô cùng nhục nhã.

Hắn cũng luôn lo lắng, nên trả mối nhục này như thế nào.

Hiện tại không phải cơ hội tới rồi sao?

Ánh mắt Giang Trần lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào Thư Vạn Thanh:

- Ngươi nhất định là cường giả quy ẩn của nhân tộc đúng không? Ta nghe bọn chúng gọi ngươi là Thư đạo hữu? Ta chỉ hỏi một câu, kẻ quên nguồn cuội như ngươi, cho dù là một con rùa già sống vạn năm, bất quá cũng chỉ là một con rùa già vừa thối vừa hỏng bét. Có tư cách gì ra vẻ trước mặt ta?

Giang Trần đối với Thư Vạn Thanh này không có chút khách khí nào. Nhìn tư thế của tên này, rõ ràng đã đầu nhập vào Phong Vân giáo, trở thành nô tài. Giang Trần nhìn qua đã tức giận không thôi.

Thư Vạn Thanh cho dù có một bó to tuổi, nghe lời này vẫn có chút tức giận không biết phát tiết thế nào.

- Sao nào? Ngươi cũng biết tức giận? Ngươi cũng xứng tức giận sao? Già mà không biết xấu hổ, không biết xấu hổ, ngươi ngay cả mặt mũi cũng không muốn. Còn muốn cái gọi là tự tôn sao?


Giang Trần dứt khoát chửi đối phương.

Thư Vạn Thanh trong cơn giận dữ, khặc khặc cười quái dị nói:

- Tiểu tử, lão phu có thể hiểu, ngươi lúc này đang sợ hãi. Sợ hãi sau khi bị bắt, phải chịu đau khổ, cho nên mới dứt khoát làm cho lão phu nổi giận, muốn lão phu lập tức đánh chết ngươi sao?

- Không thể không nói ngươi quá ngây thơ. Rơi vào trong tay lão phu, ngươi muốn chết dễ dàng, ngươi thấy chuyện này có khả năng sao?

Ngữ khí của Thư Vạn Thanh oán độc không nói nên lời.

Theo lý thuyết, hắn và Giang Trần cũng không có thù oán không đội trời chung gì. Thế nhưng mà hắn chán ghét Giang Trần, thống hận Giang Trần, chỉ cảm thấy người trẻ tuổi này làm cho hắn cảm thấy chán ghét không nói nên lời.

Vì thế hắn không tiếc tự hạ thân phận, phụ tá giáo chủ Phong Vân giáo, thậm chí không tiếc mạo hiểm, đi đánh lén vương tử Cổ Na bộ lạc thuộc Khổ Man tộc, dẫn tai họa về phía Lưu Ly vương thành.

Trên thực tế, bản thân Thư Vạn Thanh cũng không muốn thừa nhận, hắn nhìn Giang Trần khó chịu, thuần túy là ghen ghét Giang Trần, cảm thấy Giang Trần làm người đứng đầu nhân loại, áp đảo danh tiếng của hắn.

Hắn là cường giả Thiên Vị, hắn mới là người đứng đầu cương vực nhân loại, hắn hẳn mới là tồn tại mà toàn bộ cương vực nhân loại hiện tại nên chú ý tới.

Dù hắn thờ ơ tới vận mệnh nhân tộc, hắn cũng hiểu được việc, hắn đã hạ sơn, đại thế nhân tộc cũng liên quan tới hắn.

Dù hắn không muốn gánh chịu gánh nặng vận mệnh nhân tộc, hắn cũng không hy vọng Giang Trần tới gánh chịu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK