́t định? (2)
Thế nhưng mà thế cục hiện tại, bên Tu La đại đế rõ ràng là không đạt được mục tiêu sẽ không bỏ qua.
Tu La đại đế quả thực không bỏ được mặt mũi, dưới tình huống như vậy việc này quả thực không dễ xử lý, có thể nói là vô cùng khó giải quyết.
- Chân thiếu chủ, hiện tại đề cử chủ nhân Lưu Ly vương thành, bối phận, tuổi tác quả thực khó mà phân chia.
Niêm Hoa đại đế cười khổ nói.
Giang Trần nhẹ nhàng gật đầu, nhưng ánh mắt như cũ vô cùng lạnh nhạt, nhìn về phía tứ phương, cất cao giọng nói:
- Đã muốn đấu thì tự nhiên phải đấu một cách thống khoái một chút. Võ đạo phải đấu, đan đạo tự nhiên cũng phải đấu. Đây là Khổng Tước thánh sơn và Tu La đạo trành tranh giành số mệnh. Nếu như chỉ hai người là ta và Tu La đại đế đấu võ, như vậy chẳng khác nào là trò đùa. Chỉ sợ truyền đi, cũng khiến cho người trong thiên hạ chê cười. Đến cùng nội tình của Khổng Tước thánh sơn và Tu La đạo tràng ai mạnh hơn, chỉ bằng vào hai người chúng ta võ đấu cũng không thể nào khẳng định ra được. Ta không phải đối đánh cuộc một lần. Bất quá ta kiên quyết yêu cầu, nếu như muốn đánh cuộc một lần thì dứt khoát làm cho mọi người mãn nhãn một chút.
- Hừ, ngươi cho rằng thời gian của mọi người rất nhiều sao?
Tu La đại đế cười lạnh.
- Thế giới võ đạo, võ đạo vi tôn, tất cả những thứ ngươi nói đều chỉ là mây bay.
Giang Trần nở nụ cười khinh miệt:
- Đây cũng là nguyên nhân Tu La đại đế ngươi vĩnh viễn không leo lên được địa vị cao hơn. Tầm mắt của ngươi thực sự quá thấp, quá thấp. Ta cũng hoàn toàn có thể đoán được, nếu như Lưu Ly vương thành rơi vào trong tay loại người tầm nhìn hạn hẹp như ngươi, trong vòng một trăm năm, nhất định sẽ khiến cho gia nghiệp sụp đổ, không còn ánh sáng.
Tu La đại đế này đã ăn nói khó coi như vậy, vậy Giang Trần cũng không cần lưu lại mặt mũi cho đối phương.
Lúc này Niêm Hoa đại đế lại nói:
- Chân thiếu chủ, ngươi nói đấu lớn một lần là có ý gì?
- Đấu lớn một lần sao? Rất đơn giản, nếu như so số mệnh của Khổng Tước thánh sơn và Tu La đạo tràng ai cao hơn, ai có nội tình hơn, vậy đấu lớn một hồi là điều tất yếu. Chỉ có toàn bộ các mặt so sánh với nhau thì mọi người mới có thể có cái nhìn trực quan về thực lực và nội tình của Khổng Tước thánh sơn. Nếu không chỉ có luận võ không, mọi người căn bản không nhìn ra được thứ gì.
Không thể không nói, một ít chư hầu ủng hộ Tu La đại đế lúc này cũng biết được Giang Trần nói vô cùng có lý.
Nếu như chỉ để Chân thiếu chủ và Tu La đại đế đấu một hồi, như vậy quá vũ nhục chỉ số thông minh của mọi người.
Người nào không biết, một đạo đế thành danh ba ngàn năm quyết đấu với một võ giả còn chưa tới ba mươi tuổi, đây căn bản là chuyện vô sỉ.
Loại quyết đấu này thắng cũng là ám muội, thua cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào. Hoàn toàn không có ý nghĩa so sánh.
Ngược lại, đề nghị của Giang Trần làm cho tất cả mọi người có cơ hội mãn nhãn, đồng thời cũng có thể nhận thức toàn bộ các mặt của song phương.
Đây cũng có thể coi như là một lời đề nghị công bằng.
So sáng với Giang Trần, Tu La đại đế chỉ muốn luận võ đạo, nhìn thế nào cũng cảm thấy càn quấy, thiếu phong độ.
Bên khu khách mời, tông chủ Hàn Thiên Chiến của Thiên Kiếm tông cao giọng cười nói:
- Hàn mỗ là người ngoài, bản thân không tiện nhiều lời. Nhưng mà bổn tông chủ vẫn cảm thấy tuyển chọn chưởng khống giả Lưu Ly vương thành, nhất định phải chiếm ưu thế ở các phương diện. Nếu như chỉ bằng vào võ đạo, ta thấy bất luận một đại đế nào đều chưa hẳn dám nói mình có thể dễ dàng thắng người khác a. Giữa các tông môn chúng ta hiện tại mà nói, từ trước tới nay đều coi trọng số mệnh và nội tình hơn.
- Thiên Thiền cổ viện chúng ta cũng có cùng cách nhìn với Hàn tông chủ.
Đại viện chủ Tố Hoàn Chân của Thiên Thiền cổ viện lạnh nhạt mở miệng nói:
- Khổng Tước đạo huynh năm đó coi trọng nhất là số mệnh. Ta thấy những người trong Lưu Ly vương thành các ngươi cũng không cần vi phạm tôn chỉ năm đó của Khổng Tước đạo huynh a.
Thiên Đô chi chủ lại nói:
- Nói tới số mệnh, cuối cùng vẫn chỉ là hư vô mờ mịt. Ta cảm thấy quyết đấu thắng thua võ đạo lại lưu loát hơn nhiều.
Đan Cực đại đế vốn nên đứng ở phía Tu La đại đế, thế nhưng lúc này lại trầm ngâm không nói, chuyện này khiến cho Tu La đại đế có chút thất vọng.
Đan Cực đại đế hơi híp hai mắt lại, giống như nhập định. Thực tế trong lòng hắn hiện tại đang suy nghĩ miên man, theo lý thuyết hắn là trợ thủ do Tu La đại đế mời tới, nhất định phải giúp Tu La đại đế mới đúng.
Thế nhưng mà vừa nghĩ tới Chân Đan Vương, lại nghĩ tới Tùng Hạc đan trong truyền thuyết kia, Đan Cực đại đế cũng có chút rục rịch, rất muốn mượn cơ hội lần này quan sát chân Đan Vương một chút, nhìn xem rốt cuộc tiểu tử này có thần thông đan đạo tới đâu.
Cho nên hắn cũng không có mở miệng ủng hộ Tu La đại đế.
Trên thực tế sở dĩ Đan Cực đại đế ra tay trợ giúp Tu La đại đế đối phó với Khổng Tước đại đế cũng không phải hoàn toàn vì hảo cảm gì với Tu La đại đế, hoặc là nói không phải là trợ giúp.
Mục đích của hắn chỉ có một, là suy yếu Lưu Ly vương thành, chèn ép Lưu Ly vương thành, thậm chí về sau điều khiển Lưu Ly vương thành.
Chỉ cần Lưu Ly vương thành suy sụp, ở bát vực, thế lực có thể tạo thành uy hiếp với Đan Hỏa thành ở bát vực đã ít càng thêm ít.
Các tân khách đều mở miệng, Niêm Hoa đại đế nhìn Trấn Nhạc đại đế, nói:
- Ngươi có ý kiến gì không?
Trấn Nhạc đại đế cười khổ nói:
- Ta vẫn cảm thấy chuyện hôm nay nên dừng ở đây. Thiên ý không thể trái. Nếu như đã bất phân thắng bại, mọi người đều vui vẻ xong việc, như vậy chẳng phải tốt hơn sao?
Đây là thứ người nào cũng muốn.
- Vậy các ngươi thì sao?
Niêm Hoa đại đế nhìn về phía mấy đại đế khác.
Không cần hỏi, bên Tu La đại đế đều hy vọng giải quyết vấn đề trên phương diện võ đạo, không muốn lãng phí thời vào những việc kia.
Bàn Long đại đế và Tịch Diệt đại đế tự nhiên là cùng một phe với Giang Trần. Bọn họ biết rõ, nếu như đơn thuần luận võ mà nói, Chân thiếu chủ cho dù thiên phú cao tới đâu, chênh lệch tuổi tác với Tu La đại đế vẫn còn đó, cơ hồ không có bất kỳ phần thắng nào.
Cho nên bọn họ tự nhiên ủng hộ đấu lớn một hồi.
Nếu như cũng đấu đan đạo, những thứ thượng vàng hạ cám đều được lôi ra đấu một hồi. Thực lực tổng hợp, Khổng Tước thánh sơn cho dù thiếu đi Khổng Tước đại đế mà không thắng nổi thì cũng không thể nào thua được.
Nhất là đan đạo, Bàn Long đại đế đối với Giang Trần càng có lòng tin vô cùng.
- Niệm Hoa đạo huynh, Khổng Tước thánh sơn vì sao có thể khống chế Lưu Ly vương thành ba ngàn năm? Chẳng lẽ bởi vì có Khổng Tước đại đế bệ hạ? Số mệnh của Khổng Tước thánh sơn, nội tình của Khổng Tước thánh sơn, mọi người đều có thể thấy được a.
Danh Sách Chương: