Mục lục
Sát Thần Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giờ phút này bị những người này đầu độc, Vân Lan đại đế cũng biết thời thế, nói:

- Tốt, tất cả mọi người đã muốn như vậy, có thể nói đây là mục đích chugn. Chúng ta mặc dù chặt đứt tục duyên, cũng chưa chắc không có cách nào hồi báo bọn họ. Thế giới võ đạo cuối cùng phải có thực lực tuyệt đối mới có thể muốn làm gì thì làm.

- Đi.

Vân Lan đại đế vung tay lên, mang theo nhóm người này mạnh mẽ tiến vào chúng sinh chi môn kia.

Từng vòng xoáy giống như gợn sóng hút bọn họ đi, lập tức biến mất không còn tung tích.

Rất nhanh, tuy rằng hiện tại người còn ở lại có rất nhiều, thế nhưng đại đa số người đều lựa chọn tiến vào.

Ánh mắt Giang Trần mang theo vẻ ý vị thâm trường nhìn qua Tử Yên tông lão, cười nhạt nói:

- Ngươi muốn đi vào sao?

Tử Yên tông lão chán nản thở dài, lại gật đầu.

Tuy rằng hắn là Tử Yên tông lão, lão tổ của Tử Yên tông, cảm tình thâm hậu với Tử Yên tông, thế nhưng mà đối mặt với hấp dẫn bực này, hắn vẫn không nhịn được.

- Vậy thì đi vào đi. Không cần phải lo lắng gì nữa, chặt đứt tục duyên. Những thứ này đều là chuyện ma quỷ.


Giang Trần cười lạnh, truyền thức nói với đối phương.

Chuyện ma quỷ?

Tử Yên tông lão quả thực sững sờ, nhiều cường giả đại đế như vậy đều bị vấn đề này làm phức tạp, sau khi trải qua chọn lựa một phen mới tiến vào.

Chẳng lẽ những cường giả Đại đế kia đều không nhìn ra đây là chuyện ma quỷ?

Giang Trần cũng không giải thích cái gì. Theo hắn quan sát, những thứ gọi là chúng sinh chi môn này căn bản chỉ là chuyện giật gân. Tuyệt đối không phải như thanh âm kia nói.

Giang Trần không tin, mỗi người thông qua đó đều có quyết đoán, kiên quyết như vậy.

Quan trọng nhất chính là trước đó Giang Trần luôn quan sát, hắn cũng không quan sát được chúng sinh chi môn kia có thần thức gì cường đại tập trung.

Cũng nói là, chúng sinh chi môn này có lẽ chỉ là một thứ có vẻ ngoài mà thôi.

Lùi một vạn bước mà nói, cho dù thực sự có chúng sinh chi môn gì đó, Giang Trần cũng không sợ hãi chút nào. Hắn từ tiền thế tới kiếp này, trải qua cánh cửa luân hồi, còn sợ một cánh cửa giả thần giả quỷ này hay sao?

Cánh cửa luân hòi, cũng không thể khiến cho Giang Trần chặt đứt tục duyên kiếp trước, Giang Trần cũng không tin cái gọi là chúng sinh chi môn này có lực lượng cường đại như vậy, có thể khiến cho bản thân nhẫn tâm chặt đứt tục duyên của bản thân.

Loại chuyện này, chém hoặc không chém, tất cả đều dựa vào bản tâm.

Bản tâm vững chắc, không một ai trong thiên hạ có thể phá được.

Nghĩ tới đây, Giang Trần không chút do dự hóa thành một đạo lưu quang tiến lên, tiến vào trong chúng sinh chi môn kia.

Tử Yên tông lão thấy Giang Trần cũng đi vào. Hắn cũng không chần chờ gì nữa. Ngẫm lại người ta chính là thiếu chủ Lưu Ly vương thành mà cũng có thể quả quyết như vậy, hắn chỉ là một lão tổ Tử Yên tông, có gì mà không bỏ được?

Giang Trần thông qua đạo chúng sinh chi môn kia, hắn cảm thấy có một đạo lực lượng giống như gợn sóng không ngừng đẩy hắn đi, giống như là nước đẩy bèo trôi vậy, trong mấy hô hấp đã đáp xuống mặt đất.

Vừa đáp xuống đất Giang Trần đã nghe được một mảnh tiếng phàn nàn.

- Cái gì mà chặt đứt tục duyên? Cái gì mà chúng sinh chi môn? Cũng không có cảm giác biến hóa gì a?

- Đáng giận, chẳng lẽ chúng ta đều bị trêu đùa sao?

- Các ngươi gấp cái gì? Không có được truyền thừa, hiện tại còn chưa tới lúc chúng ta lựa chọn. Nói không chừng, truyền thừa ở phía trước, nhất định chúng ta phải hạ lời thề.


Bên tai Giang Trần đều vang lên thanh âm suy đoán và phàn nàn này. Hiển nhiên những tu sĩ thông qua chúng sinh chi môn đều tụ tập ở chung quanh.

- Ha ha, chư vị, chúc mừng các ngươi lại thông qua khảo nghiệm. Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết. Cửa ải vừa rồi chính là khảo nghiệm tâm tính của các ngươi. Có đủ quyết đoán đứng ở chỗ này cũng đồng nghĩa với việc các ngươi đều thông qua khảo nghiệm. Những người đứng ở bên ngoài chúng sinh chi môn, không quyết đoán, nhất định là thế hệ khó thành châu ngọc. Đào thảo, cũng không tiếc.

Thanh âm kia lần nữa vang vọng.

Mọi người nghe vậy, cả đám đều giống như ăn phải một con ruồi, đều khó chịu không nói nên lời.

Trong thoáng chốc mọi người đều cảm thấy giống như đều uổng một lần làm tiểu nhân.

Mặc dù không có chính thức phản bội tông môn nhà mình, thế nhưng mà lựa chọn vừa rồi không thể nghi ngờ, trên phương diện nào đó cũng đã là một vết nhơ đối với lòng trung thành của bọn họ.

Bên người Giang Trần, Tử Yên tông lão kia nhìn qua thân ảnh siêu nhiên của Giang Trần, trong lòng càng bội phục vô cùng. Nhiều cường giả như vậy không nhìn rõ Chúng sinh chi môn này, Giang Trần thiếu chủ này rõ ràng có thể nhìn ra, chúng sinh chi môn này có ra vẻ huyền bí.

Không nói tới cái khác, chỉ bằng nhãn lực của Giang Trần thiếu chủ cũng thật là siêu phàm a.

- Tiếp theo tiếp tục tiến lên phía trước. Các ngươi sẽ đi vào chính điện của Thánh Nhất tông. Tới đó các ngươi sẽ lại trải qua một lần khảo nghiệm.

Thanh âm kia vang vọng xong rồi lập tức biến mất.

Mọi người ở đây nghe vậy đâu còn do dự? Đã đi tới một bước này, bọn họ căn bản không có lý do dừng lại. huống chi trước đó Long Phách Tương kia còn ném hai cường giả Hoàng cảnh vào trước. Hai gia hỏa này hiện tại ở đâu chứ?

Đừng bảo là hai gia hỏa này nhanh chân tới trước, khi đó những thế lực lớn, tông môn như bọn họ sẽ trở thành chuyện cười lớn a.

Khổ cực lâu như vậy, lại lót đường cho người khác, loại chuyện này vô luận thế nào cũng không thể xảy ra.

Lúc này, đạo thanh âm này không có trêu đùa, hí lộng mọi người. Mọi người tiến về phía trước, cung điện xa xa rốt cuộc cũng hiện lên trước mặt mọi người.


Cung điện nguy nga, khi bọn họ đặt chân lên, mới biết được nó hùng vĩ, bao la, uy nghiêm thế nào.

Cho dù là những đại đế cường đại nhất ở chỗ này, trước mặt cung điện hùng vĩ bao la này trong lúc nhất thời cũng cảm thấy hoa mắt.

Cung điện như vậy, khiến cho bọn họ cơ hồ hoài nghi liệu có phải là đi vào tiên cảnh Chư thiên trong truyền thuyết hay không?

- Tông môn đứng đầu thượng cổ quả nhiên bất phàm. Chậc chậc, quả nhiên là đại thủ bút. Ta thực sự hiếu kỳ, trong cung điện này rốt cuộc ẩn chứa bao nhiêu truyền thừa thượng cổ.

- Đúng vậy a. Ngẫm lại cũng vô cùng chờ mong a.

Rất nhiều người ở hiện trường lúc này đều xì xào bàn tán, ngữ khí tràn ngập ý tứ điên cuồng, nóng bỏng.

Chuyện tới nước này, trong lòng Giang Trần thầm than. Loại tiết trấu này, hiển nhiên đã hoàn toàn rơi vào trong khống chế của đối phương.

Cho dù là những cường giả Đế cảnh kia giờ phút này dưới từng đạo bố trí này đã hoàn toàn lẫn vào trong tiết tấu của đối phương.

Nói không dễ nghe một chút, đó là bị nắm mũi dẫn đi.

Nếu như đây thực sự là thánh địa truyền thừa của Thánh Nhất tông thượng cổ, bị nắm mũi dẫn đi, thuận thế đi theo, chưa hẳn đã là chuyện gì xấu.

Thế nhưng mà từ đầu tới cuối Giang Trần hắn đều không tin đây thực sự là thánh địa Thánh Nhất tông thượng cổ gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK