Giang Trần nghĩ tới đây, trong lòng hiện lên suy nghĩ:
- Ta há có thể để cho hắn được như ý? Giang Trần ta nhất định sẽ không để cho đối phương thoát khốn như vậy.
Thánh Long cung được nâng lên, nhưng mà hắn vẫn lựa chọn buông tha.
Bây giờ đối phương dùng loại biện pháp hèn hạ này, cho dù Giang Trần có thể liên tục bắn Thánh Long cung thì cũng chỉ có thể giết nhiều lắm là sáu bảy người.
Dùng lực lượng của hắn hiện tại, chỉ sợ tối đa cũng chỉ có thể làm được một bước này.
Thép tốt cần phải dùng trên lưỡi đao.
Giang Trần giương Thánh Long cung ra, lại buông xuống.
Hắn quyết định lại phái một cái Mê Thần khôi lỗi đi vào quấy rối. Nghĩ tới đó, một cái Mê thần khôi lỗi đã chạm vào trong trận pháp, thần không biết quỷ không hay.
Một lát sau cái Mê Thần khôi lỗi này đã biến thành bộ dáng của Tốn Phong pháp vương, tay che ngực, khập khiễng đi về phía Hạ Hầu Kinh.
- Giáo chủ.
Thanh âm khàn khàn vang vọng.
- Tốn PHong pháp vương?
Hạ Hầu Kinh chấn động:
- Ngươi còn chưa chết?
Mê Thần khôi lỗi kia bị Giang Trần điều khiển, lắc đầu, giống như toàn thân không còn sức lực chống đỡ, đặt mông ngồi xuống dưới đất.
Hạ Hầu Kinh thấy hắn như vậy, cho rằng đối phương bị trọng thương, trong lòng cũng không có bao nhiêu sự thương cảm, thản nhiên nói:
- Ngươi trước tiên ngồi nghỉ ngơi một chút đi. Đợi lát nữa thoát khốn, ra bên ngoài ngươi cũng nên giúp một chút sức lực, ngươi cũng lên súc thế, đợi chút nữa phá vòng vây.
Khẩu khí này rõ ràng cho thấy, hắn muốn nói cho Tốn Phong pháp vương biết, đến lúc đó tất cả đều đi, không có ai sẽ mang theo Tốn Phong pháp vương đi cả.
Mê Thần khôi ngẫu kia sau khi ngồi xuống, ngồi xếp bằng, chỉ khẽ gật đầu, không có trả lời gì.
Tâm tư của Hạ Hầu Kinh căn bản không có ở trên người hắn, mà hết sức chăm chú nhìn qua Thư Vạn Thanh. Chờ đợi tin tức tốt từ Thư Vạn Thanh.
Thư Vạn Thanh hiện tại mới là người duy nhất mà bọn họ trông cậy vào.
- Hạ Hầu giáo chủ, trận pháp này không tính là trận pháp không gian quá phức tạp. Không gian này do vài bức đồ án tạo thành, tạo thành một tầng không gian khác. Nhìn qua giống như vô biên vô hạn, kỳ thực chúng ta bị vây chặt ở trong một khoảng không.
Thư Vạn Thanh không ngừng tìm kiếm manh mối, thu hoạch cực lớn.
Hạ Hầu Kinh nhịn không được hỏi:
- Vậy lối ra ở chỗ nào?
- Không nên nóng lòng, lão phu đã diễn hóa, đang tìm kiếm. Đồ án này cũng đã chỉ ra rất nhiều điểm sai cho chúng ta... Các ngươi đừng quấy rầy ra, dường như lão phu đã tìm thấy được chút linh cảm.
Con người một khi tìm thấy được linh cảm, trong nháy mắt đó sẽ đặc biệt phấn khởi, đặc biệt nhập tâm.
Đúng lúc này Tốn Phong pháp vương đang ngồi dưới đất đột nhiên hóa thành một đạo lưu quang bắn ra.
Onah.
Tốn Phong pháp vương đem lực lượng toàn thân ngưng tụ, cánh tay vung lên, hung hăng đánh ra một quyền, đánh vào sau lưng Thư Vạn Thanh.
Thư Vạn Thanh đang hết sức chăm chú quan sát trận pháp, căn bản không ngờ tới đằng sau còn có người công kích hắn. Bởi vì trước đó phía sau bọn họ căn bản không có người.
Phanh.
Một quyền giống như tuyệt vọng này nện vào lưng Thư Vạn Thanh, thân thể Thư Vạn Thanh lập tức giống như bị đánh trúng yếu huyệt, toàn thân co lại.
Phụt.
Một ngụm máu tươi phun ra.
Công kích của Mê Thần khôi ngẫu này đương nhiên còn xa không kịp chủ nhân là Hồng Hầu đại nhân. nhưng mà một khi toàn lực công kích, dưới tình huống đối phương không kịp chuẩn bị, uy lực vô cùng kinh người.
Quan trọng nhất chính là, Thư Vạn Thanh căn bản không có tâm lý bố trí phòng ngự.
Một quyền này nện trúng mục tiêu, lưng Thư Vạn Thanh xuất hiện một vết lõm sâu.
Liên tục bị trọng thương, làm cho Thư Vạn Thanh thiếu chút nữa không có thở nổi.
Mà Hạ Hầu Kinh thì biến sắc, giật mình nhìn qua Tốn Phong pháp vương, thật lâu không có cách nào phục hồi tinh thần lại được.
Mãi tới khi Tốn Phong pháp vương kia huy động nắm tay, tiếp tục đánh về phía Thư Vạn Thanh, Hạ Hầu Kinh mới như tỉnh lại từ trong mộng.
- Tốn Phong, ngươi điên rồi sao?
Hạ Hầu Kinh rống to.
Mê Thần khôi lỗi chỉ nói mấy câu đơn giản thì có thể. Bị Giang Trần điều khiển, đờ đẫn nói mấy câu máy móc, hoàn toàn không thành vấn đề.
Nhưng muốn thao thao bất tuyệt thì hao phí rất nhiều tinh lực của Giang Trần. Giang Trần không thèm nói nhảm, thúc dục Mê Thần khôi ngẫu, vung quyền nện thẳng về phía Thư Vạn Thanh kia.
Thư Vạn Thanh liên tục bị trọng thương, không ngờ lại còn dư lực phản ứng. Lúc thân thể đang nghiên ngả, mượn ngờ động tác giống như cá, trực tiếp lách khỏi công kích.
Biến cố phía sau làm cho đội hình vốn hoàn hảo ở phía trước trong nháy mắt loạn.
Hạ Hầu Kinh cũng biết lúc này Thư Vạn Thanh chính là hy vọng thoát khốn duy nhất của bọn họ, hắn quát:
- Bảo hộ Thư đạo hữu.
Hạ Hầu Kinh nghiêm túc, trực tiếp xông lên, đón lấy công kích của Mê Thần khôi ngẫu, bắt đầu đối kháng.
Phương thức chiến đấu của Mê Thần khôi ngẫu vô cùng đơn giản mà thô bạo. Quyền cước tung bay, không chú ý tới kỷ xảo nào khác.
Trong lúc quyền cước qua lại, trong lòng Hạ Hầu Kinh kia hít sâu một ngụm khí lạnh.
Tốn Phong pháp vương trước mắt này không ngờ thực lực lại cường đại tới tình trạng này. Hoàn toàn có thể đối kháng với Hạ Hầu Kinh hắn mà không rơi vào thế hạ phong.
Đáng sợ nhất chính là đối phương dường như không sợ bị thương, đánh nhau giống như một con sói liều mạng vậy, hoàn toàn không sợ hãi.
Đối mặt với phương thức chiến đấu điên cuồng như vậy, vốn Hạ Hầu Kinh trong lòng đang có chút không yên lúc này vừa đánh vừa lui, trong lòng kinh hoảng không thôi.
Hiện tại trong lòng hắn rối loạn, chỉ cảm thấy cơ hồ tất cả kế hoạch, cơ hồ tất cả mọi thứ giống như đều biến mất. Triệt để rối loạn.
Tốn Phong pháp vương này từ lúc nào đầu nhập vào Giang Trần, chuyển mũi thương về phía bọn họ?
Điểm mấu chốt nhất chính là tu vi của đối phương tại sao đột nhiên tăng mạnh, hơn nữa phương thức chiến đấu biến đổi, hoàn toàn giống như đổi lại thành một người khác vậy?
- Biến hóa ra sao?
nghĩ tới đây, Hạ Hầu Kinh bỗng nhiên có một ý nghĩ đáng sợ:
- Chẳng lẽ thực sự là biến hóa ra? Tên này căn bản không phải là Tốn PHong pháp vương?
Lúc này Hạ Hầu Kinh thực sự có chút kinh hãi. Nếu như đối phương không phải là Tốn Phong pháp vương, thế nhưng không ngờ lại giả vờ tương tự như vậy.
Chẳng lẽ là Giang Trần?
Thế nhưng mà không đúng, tu vi thực tế của Giang Trần ngay cả Đế cảnh cũng không phải, làm sao có thể chính diện đối kháng với Thiên Vị nhị trọng, một cường giả Thiên Vị như hắn được?
Không phải Giang Trần thì là ai?
Tiểu tử Giang Trần này rốt cuộc dưới tay có bao nhiêu thuộc hạ? Tại sao cường giả Thiên Vị cũng có, mà lại khác người như vậy?
Ngay khi Hạ Hầu Kinh dây dưa với Mê Thần khôi ngẫu, Giang Trần dứt khoát, thúc dục đầu Mê Thần khôi ngẫu thứ hai.
Lần này, Giang Trần để cho Mê Thần khôi ngẫu này biến thành một cường giả Phong Vân giáo khác.
Hiện trường một mảnh hỗn loạn, Mê Thần khôi ngẫu hiện tại trà trộn đi vào căn bản không có ai phát giác ra được. Một lát sau, Mê Thần khôi ngẫu này đã tới gần đám người kia.
Danh Sách Chương: