- Phong Vân Giáo quật khởi, theo lý thuyết ai cũng không can thiệp được. Chỉ là, Phong Vân Giáo này, lại cùng bất đồng thế lực khác quật khởi. Phong Vân Giáo đánh Thiên Long Phái, Phong Vân Giáo quét ngang các vực chung quanh... Có thể nói, những năm này Phong Vân Giáo làm, đã vi phạm nghiêm trọng một ít quy tắc tiềm ẩn của Nhân loại cương vực, thậm chí có thể nói, Phong Vân Giáo là đi ngược lại.
- Những ngày này, mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều nhận được một ít tin tức, có nhiều tông môn tới tham gia hội minh, đều bị Phong Vân Giáo công kích, chó gà không tha.
- Phong Vân Giáo cử động như thế, đã vượt qua điểm mấu chốt của Nhân loại cương vực. Mặc dù là Đan Hỏa Thành năm đó, cũng không có hung hăng càn quấy đến loại tình trạng này.
- Phong Vân Giáo tồn tại, là một khỏa u ác tính. Sớm muộn có một ngày, sẽ trở thành công địch của Nhân loại cương vực. Hôm nay, có lẽ có người may mắn thoát khỏi, cảm thấy việc không liên quan đến mình. Nhưng mà, dùng dã tâm cùng khẩu vị của Phong Vân Giáo, hôm nay ngươi không có việc gì, có thể chắc ngày mai cũng không có việc gì sao? Có thể chắc về sau không có chuyện gì sao?
Ngôn ngữ của Giang Trần, cực kỳ có tính cổ động, mỗi chữ mỗi câu, đều nói vào tâm khảm.
Những thế lực tới tham gia hội minh này, nói cho cùng, trong nội tâm bọn hắn vẫn không có ngọn nguồn, cho nên muốn thông qua lần hội minh này, có thể ôm đoàn sưởi ấm, có thể đạt được cảm giác an toàn.
Về phần những thế lực ven đường bị Phong Vân Giáo công kích kia, muốn nói tiếp, thật đúng là không trách được Lưu Ly Vương Thành.
Dù sao, Lưu Ly Vương Thành hội minh thiên hạ, cũng không phải là vì tư tâm, mà là vì công nghĩa Nhân tộc.
- Giang Trần Thiếu chủ, Phong Vân Giáo này đi ngược lại, nhân thần cộng phẫn. Chúng ta khẩn cầu Lưu Ly Vương Thành dẫn đầu, tạo thành liên minh, thảo phạt Phong Vân Giáo, nhổ tận gốc cái u ác tính này!
- Đúng vậy, Giang Trần Thiếu chủ, Nhân loại cương vực hiện tại, muốn đoàn kết mọi người, nhất định phải là Lưu Ly Vương Thành các ngươi đứng ra.
- Giang Trần Thiếu chủ, chúng ta nghe theo ngươi!
- Đúng vậy, Phong Vân Giáo tôm tép nhãi nhép, ở trước mặt Giang Trần Thiếu chủ, sớm muộn gì cũng hóa thành tro bụi. Những năm này, người cùng Giang Trần Thiếu chủ đối nghịch, lại có mấy cái kết cục tốt?
Giang Trần ở Nhân loại cương vực, luận uy hiếp vậy là đủ rồi, chỉ là, luận tư lịch, hắn còn kém một chút. Nhưng cái này cũng không ảnh hưởng trình độ được sùng bái của hắn.
Mọi nơi tiếng hô vang trời.
Giang Trần đè ép hai tay:
- Chư vị, Phong Vân Giáo lạm sát kẻ vô tội, quyết không thể dễ dàng tha thứ. Lúc này, chính cần tu sĩ Nhân tộc chúng ta đoàn kết một lòng.
- Giang Trần Thiếu chủ, Phong Vân Giáo này rốt cuộc có địa vị gì? Nghe nói, những năm này, còn có rất nhiều tu sĩ cường đại của Nhân loại cương vực, tìm Phong Vân Giáo nương tựa a.
- Phong Vân Giáo chí ở khống chế cả Nhân loại cương vực, thoạt nhìn, chí hướng không nhỏ. Những tông môn chúng ta, nếu như không thể đoàn kết lại, sớm muộn đều bị Phong Vân Giáo từng bước một nuốt trôi.
Đừng nhìn Phong Vân Giáo quật khởi mới ba bốn năm, nhưng lực ảnh hưởng ở Nhân loại cương vực thật đúng là không nhỏ. Tất cả tông môn nói lên Phong Vân Giáo, tựa hồ đều có thể tìm được một ít tư liệu sống.
Giang Trần cũng âm thầm nghiêm nghị, mình bế quan ba bốn năm thời gian, nhìn ra được, Phong Vân Giáo là rất dùng sức mở rộng.
Nhìn ra được, lực ảnh hưởng của Phong Vân Giáo hôm nay, tuyệt đối là không kém hơn Lưu Ly Vương Thành.
Thậm chí, luận uy lực, bá đạo, Phong Vân Giáo còn vượt qua Lưu Ly Vương Thành một bậc.
Dù sao, Lưu Ly Vương Thành gần đây thấp điều nội liễm, chú ý dùng đức dùng lý phục người. Cùng Phong Vân Giáo đi con đường hoàn toàn bất đồng.
Đang khi mọi người nói chuyện, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng thét dài.
- Lưu Ly Vương Thành hội minh thiên hạ. Cái hội minh này, không có Phong Vân Giáo chúng ta, cũng xứng gọi hội minh sao?
Tiếng kêu gào này, cuồn cuộn mà đến.
Trong khoảnh khắc, liền có hơn mười đạo thân ảnh rơi vào trước mắt.
Hơn mười đạo thân ảnh này, đều là cao tầng của Phong Vân Giáo. Trong đó bốn cái, rõ ràng là bốn cái trong Phong Vân Giáo bát đại Pháp vương.
Những người còn lại kia, đều là cao tầng trưởng lão Thiên Cương vị.
Tổng cộng đến mười mấy người, mỗi một cái đều là cường giả Đế cảnh, khí thế xuất hiện như vậy, lực uy hiếp tự nhiên rất lớn.
Người cầm đầu tóc tím, ngay cả đồng tử cũng màu tím.
Đương nhiên đó là Tử U Đại Đế. Người này năm đó ở trong sáu cự đầu của tán tu giới, cũng là tồn tại số một số hai.
Sau khi nương tựa Phong Vân Giáo, nhìn ra được, địa vị cực cao. Đứng hàng bát đại Pháp vương, có thể nói là dưới một người, trên vạn người.
Tử U Đại Đế hăng hái, cười to nói:
- Giang Trần Thiếu chủ, còn nhớ bổn đế hay không?
Năm đó Tử U Đại Đế đi theo Đan Cực Đại Đế, từng có gặp mặt Giang Trần, lẫn nhau, tự nhiên đều có ấn tượng khắc sâu.
Chỉ là, về sau Giang Trần tiêu diệt Đan Hỏa Thành, Tử U Đại Đế cũng không có cùng Đan Cực Đại Đế cùng tiến cùng lui, lại đi đầu phục Phong Vân Giáo.
Giang Trần liếc nhìn Tử U Đại Đế, hắn biết rõ, Tử U Đại Đế này cũng là gia hỏa tu luyện đồng thuật. Giang Trần muốn cùng hắn luận bàn đồng thuật thoáng một phát.
Bất quá, hiện tại hiển nhiên không phải lúc.
Ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn Tử U Đại Đế:
- Trời sinh vạn vật dùng dưỡng nhân, nhưng lại dưỡng ra trăm dạng người. Các hạ, Bổn thiếu chủ nên xưng hô ngươi Tử U Đại Đế? Hay là Phong Vân Giáo Pháp vương?
Ánh mắt của Tử U Đại Đế hiện lên một đạo lệ mang, hiển nhiên, Giang Trần chế giễu, làm cho nội tâm mẫn cảm của Tử U Đại Đế, có cảm giác bị khiêu khích, bị coi rẻ.
Cười quái dị một tiếng, Tử U Đại Đế âm dương quái khí nói:
- Bây giờ Bổn đế là một trong Phong Vân Giáo Phong Vân Bát Đế, đứng hàng bát đại Pháp vương, phong hào Kinh Vân Pháp Vương.
Giang Trần cười lạnh, lạnh nhạt liếc xéo Tử U Đại Đế.
Tử U Đại Đế thấy Giang Trần không nói lời nào, còn tưởng rằng hắn không phản bác được, càng thêm tự đắc, dương dương đắc ý nói:
- Giang Trần Thiếu chủ, bổn đế phụng giáo chủ chi mệnh, đến đây truyền đạt pháp chỉ của giáo chủ nhà ta.
- Phi!
Sau lưng Giang Trần, Bàn Long Đại Đế đã sớm nhịn không được rồi.
- Ở trước mặt Giang Trần Thiếu chủ, ai dám làm càn? Pháp chỉ? Chó má! Tại Lưu Ly Vương Thành, Thiếu chủ nhà ta là khuôn vàng thước ngọc, mới là pháp chỉ. Phong Vân Giáo tính là cái gì chứ à?
- Đúng vậy, Phong Vân Giáo một nhà giàu mới nổi mà thôi. Loại thế lực này, quật khởi càng mạnh mẻ, diệt vong càng nhanh, trong lịch sử đã chứng minh qua vô số lần.
- Đúng vậy, giáo phái tính xâm lược mười phần như thế, nhất định sẽ trở thành công địch của Nhân tộc, trở thành chuột chạy qua đường, mỗi người hô đánh.
- Không thể tưởng được, Tử U Đại Đế, một trong sáu cự đầu tán tu giới, cũng không biết tự ái như vậy, thật là làm cho người nghe danh không bằng gặp mặt a.
- Giang Trần Thiếu chủ, không cần nói nhảm với bọn họ. Phong Vân Giáo chính là công địch của Nhân loại cương vực, bọn hắn đã tự mình đưa tới cửa, chúng ta đóng cửa đánh chó là tốt rồi!
- --------
Danh Sách Chương: