Mục lục
Sát Thần Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng đối với Giang Trần mà nói, hắn căn bản không cần quan tâm tới những vật này.

Nếu như Hoa Minh nói rõ có cơ hội tìm kiếm chỗ tốt thực sự, nếu như không có cơ hội tìm kiếm chỗ tốt này, hắn căn bản không muốn ra tay.

Lúc này Giang Trần chợt dừng bước, dừng lại trước một quầy hàng.

Lão bản quầy hàng này là một người lùn tịt, thấp bé, thế nhưng thân thể lại vạm vỡ, cường tráng, u thịt nổi lên, chỉ là nhìn qua cực kỳ đôn hậu, nhìn thấy Giang Trần đứng lại trước quầy hàng của hắn, hắn lắp bắp nói:

- Khách nhân, ngươi muốn xem gì?

Giang Trần gật đầu, nhìn qua Thiên địa Lăng Vân chi ở trên quầy hàng, cười hỏi:

- Mấy cọng linh dược này giá cả bao nhiêu?

Thiên địa Lăng Vân chi là chủ tài liệu luyện chế Đế Lăng đan, ở cương vực nhân loại vô cùng quý hiếm. Ngẫu nhiên thu được vài cọng cũng là chuyện vô cùng hiếm thấy.

Mà mấy gốc Thiên địa Lăng Vân chi này, phẩm chất và số lượng đều vượt quá cấp độ của cương vực nhân loại, chuyện này khiến cho trong lòng Giang Trần sinh ra sự yêu thích.

Bây giờ hắn cũng là Đế cảnh, Đế lăng đan cũng có tác dụng trợ giúp hắn rất lớn. Cho nên nhìn thấy Thiên địa Lăng Vân chi, tự nhiên hắn nổi lên ý thu mua.

Một gốc linh dược chủ tài liệu như Thiên địa Lăng Vân chi, dùng giá ở cương vực nhân loại thu mua, mấy ngàn vạn ức linh thạch không đồng đều, thế nhưng mà đó đều là Thánh Linh thạch.

Một trăm ức thánh linh thạch tương đương với một trăm vạn Thiên linh thạch.


- Khách nhân, mấy cọng Thiên Địa lăng vân chi này nếu như ngài để ý, một gốc tám mươi vạn Thiên Linh thạch, nếu như lấy đi toàn bộ, ta sẽ giảm giá cho ngài thêm, chiết khấu cho ngài một thành, ngài thấy thế nào?

Cái giá mà thanh niên chất phác này đưa ra quả thực vô cùng chân thật. Ít nhất giá tiền này so với ở cương vực nhân loại có lợi hơn rất nhiều.

Ở cương vực nhân loại, Thiên Địa Lăng Vân chi cấp bậc này tuyệt đối vượt qua một trăm ức Thánh linh thạch, cũng chính là hơn một trăm vạn Thiên Linh thạch.

Ở đây một gốc tám mươi vạn, nhưng lại giảm giá a.

Giá tiền này tuyệt đối vô cùng có công đạo, Giang Trần tính toán một chút, tổng cộng có sáu gốc Thiên Địa Lăng vân chi.

- Đều bọc lại cho ta.

Phần hào khi này của Giang Trần làm cho chủ nhân quầy hàng này quả thực khẽ giật mình. Mà Hoa Minh bên cạnh hắn cũng dùng ánh mắt kỳ lạ đánh giá Giang Trần.

Đây là thổ hào a.

Ra tay xa xỉ như vậy, sáu gốc Thiên Địa Lăng Vân chi này chẳng phải là bốn năm trăm vạn Thiên Linh thạch hay sao?

Ở Lam Yên đảo vực, người có thể xuất ra bốn năm trăm vạn Thiên Linh thạch tuyệt đối không ít, nhưng mà một hơi xuất ra nhiều tiền như vậy, đây tuyệt đối là nhân vật có uy tín, danh dự.

Hoa Minh lại bị hào khí của Giang Trần làm cho chấn động, trong lúc nhất thời biểu lộ trên mặt vô cùng sinh động.

- Khách nhân, ta đã gói kỹ cho ngài. Tám mươi vạn một gốc, giảm giá một thành cho ngài còn bảy mươi hai vạn một gốc. Tổng cộng có sáu gốc, hai sáu mười hai, tổng cộng là bốn trăm ba mươi hai vạn. Số lẻ xóa cho ngài, chỉ thu ngài bốn trăm ba mươi vạn, như thế nào?

Thanh nhiên chất phác này hiển nhiên vô cùng tôn trọng khách hàng lớn như Giang Trần, ngữ khí tất cung tất kính, còn có vài phần kính sợ.

- Chậm đã.

Hoa Minh kêu lên:

- Thiên Địa Lăng vân chi của ngươi mặc dù không tệ, nhưng mà không tính là hoàn mỹ. Ngươi nhìn gốc này mà xem, trên phiến lá còn có chút khuyết điểm nhỏ nhặt. Còn có gốc này, bên trên rễ dường như có chút vấn đề a.

Tên chủ quán kia trợn mắt há hốc mồm, nhìn qua Hoa Minh, há to mồm, thế nhưng lại không biết nói thế nào? Sau đó hắn lại nhìn qua Giang Trần, hiển nhiên hắn hiếu kỳ, thiếu niên vô cùng bẩn thỉu và vị khách quý ra tay hào phóng như vậy là cùng một đám sao?

- Khách... Khách nhân, Thiên Địa lăng vân chi của ta coi như là nhất đẳng. Ngươi...

Tên chủ quầy này hiển nhiên không am hiểu ăn nói, dưới sự kích động, không nói nên lời được gì.


- Ta ta cái gì? Việc buôn bán trong Hoàng Oanh cốc không có chiết khấu gì cả, đều không có ý chào hỏi lấy người. Như vậy đi, bốn trăm ba mươi vạn, lại giảm hai thành.

Tên chủ quầy kia con mắt xanh lên, khuôn mặt nghẹn đỏ bừng, kích động tới mức hận không thể tiến lên đánh một trận với Hoa Minh. Nhưng mà cân nhắc tới việc mình là người làm ăn, cuối cùng hắn khắc chế kích động trong lòng, thở phì phò trừng mắt nhìn Hoa Minh. Cầm Thiên Địa lăng vân chi trong tay đặt xuống quầy hàng:

- Ta... Ta không bán, không bán còn không được sao?

Hoa Minh ngây người, hắn vốn muốn ép giá. Biểu hiện ở trước mặt Giang Trần một chút, thế nhưng không ngờ rằng chủ quầy này lại cương liệt như vậy, trực tiếp không bán.

Chuyện này khiến cho hắn có cảm giác khiêng đá nện vào chân mình. Trong lúc nhất thời có chút xấu hổ.

- Tên chủ quầy ngươi bình thường làm ăn thế nào? Rao giá trên trời, trả tiền ngay tại chỗ a. Nếu như ngươi cảm thấy giá cả bất công, ngươi cứ ra giá đi.

- Không bán, không bán.

Tên chủ quầy kia hiển nhiên cảm thấy mình bị Hoa Minh nhục nhã, tức giận không có chỗ phát tiết.

Hoa Minh luống cuống tay chân, hắn cũng là người mồm mép lợi hại, thế nhưng người ta thực sự không bán, hắn cũng không có cách nào. Đoạt? Hắn không có bổn sự này, cũng không có dũng khí như vậy.

Giang Trần như cười như không liếc nhìn Hoa Minh, hắn bỗn gnhiene im lặng, đem bốn trăm ba mươi vạn Thiên Linh thạch lấy ra, để xuống mặt đất, nói:

- Huynh đệ, đừng nghe hắn nói nhảm, bốn trăm ba mươi vạn, ngươi cất kỹ đi. Thiên Địa Lăng vân chi này ta lấy.

Tên chủ quầy kia nhìn thấy Giang Trần vẫn xuất ngần đó tiền ra, lại hòa ái với hắn như vậy, trong lúc nhất thời sửng sốt.

Lại nhìn qua Giang Trần, cũng cầm Thiên Địa lăng vân chi, thản nhiên đi về phía trước.

Hoa Minh nhịn không được lập tức đuổi theo Giang Trần, hắn có chút gấp gáp, mặt xấu hổ mà đỏ lên, nhưng vẫn nhanh chóng đuổi theo Giang Trần.


- Huynh đài, huynh đài, chờ ta một chút.

TIểu tử Hoa Minh này làm việc ngược lại vô cùng cố chấp, hơn nữa da mặt cũng dày, tuổi còn nhỏ lại có cách sinh tồn của mình.

Giang Trần dừng bước, lạnh nhạt cười nói:

- Tốt, sứ mạng của ngươi cũng đã hoàn thành. Ta đã cho ngươi phí tình báo, ta cũng đã trả tiền. Ngươi nên đi tìm người khác làm ăn đi thôi.

Hoa Minh kích động nói:

- Huynh đài, vừa rồi là một chút ngoài ý muốn. Năng lực ép giá của ta còn không có biểu hiện hoàn mỹ ra ngoài. Phương diện linh dược, ta cũng không quá lành nghề. Nếu như ngươi thu mua cổ ngọc, đó là sở trường của ta. Đến lúc đó ngươi nghe ta, khi đó nhất định có thể bớt cho ngươi không ít tiền.

Giang Trần thấy Hoa Minh này chấp nhất như vậy cũng im lặng. Cũng may hắn chỉ đi dạo, có thêm một người bên mình hay không cũng không ảnh hưởng tới toàn cục.

Hắn nhún nhún vai nói:

- Đã như vậy, ngươi muốn đi cùng thì cứ việc.

Hoa Minh kích động không thôi, liên tục vỗ ngực.

- Tốt, đuuờng xa mới biết sức ngực, đến lúc đó ngươi nhất định sẽ phát hiện ra Hoa Minh ta tuyệt đối không chỉ có hư danh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK