Giang Trần mỉm cười, Ung thống lĩnh hảo tâm, hắn là biết đến.
- Ung thống lĩnh, tâm ý của ngươi ta nhận được. Bất quá, sự tình đề cử, ngươi không cần quan tâm.
Thái độ của Giang Trần cũng rất kiên quyết.
Ung thống lĩnh có chút khó hiểu, nhưng thấy Giang Trần kiên quyết như vậy, hắn cũng không nên kiên trì cái gì.
Thở dài một hơi:
- Được rồi, ngày nào đó ngươi nghĩ thông suốt, có thể trực tiếp tới tìm ta.
Hai người lại di chuyển chủ đề, hàn huyên một hồi. Từ trong miệng Ung thống lĩnh, Giang Trần lại biết rất nhiều điển cố của Tội Nghiệt Chi Thành.
Mà từ trong miệng Giang Trần, lại miêu tả rất nhiều phấn khích của thế giới bên ngoài.
Hai người trò chuyện với nhau thật vui. Đúng lúc này, bỗng nhiên trong cửa truyền đến tiếng bước chân, đón lấy, cửa “Két..” một tiếng đẩy ra, Ung thống lĩnh lập tức ngây dại!
- A Đường?
Ung thống lĩnh xoa xoa con mắt, có chút không dám tin vào hai mắt của mình. Đẩy cửa mà ra, vậy mà thật là thê tử.
Trong khoảng thời gian này, thê tử một mực ốm đau nằm giường, ngay cả đi cũng đi không được, giờ phút này rõ ràng tự mình đẩy cửa đi ra.
Tuy bước chân còn có chút phù phiếm, nhưng rất rõ ràng, đã khôi phục rất nhiều. Tuy bước chân tập tễnh, nhưng đã bước được, có thể tự mình đi tới.
Quan trọng nhất là, trên mặt của nàng, giờ phút này rõ ràng nhiều thêm vài phần sinh khí, trước kia đen tối cũng nhạt rất nhiều, mà chuyển biến thành, là một tia hồng nhuận phơn phớt.
Hồng nhuận phơn phớt kia, mới là nhan sắc người bình thường phải có.
Trong lúc nhất thời, Ung thống lĩnh vui vô cùng. Chạy chậm muốn nghênh đón, bất quá lập tức nghĩ đến sát phạt chi khí trong cơ thể mình, mới là thủ phạm khiến thê tử bệnh, trong lúc nhất thời, lại ngừng bước chân.
Giang Trần mỉm cười:
- Ung thống lĩnh, không ngại nữa rồi. Trải qua tẩy lễ, trong cơ thể tẩu tử, đã tạo thành Ngũ Hành tuần hoàn, chỉ cần không phải ngươi tận lực đi công kích nàng, chút sát phạt chi khí kia, đã không cách nào nguy hại.
Nghe được Giang Trần giải thích, lúc này Ung thống lĩnh mới nhào tới, ôm chặc lấy thê tử của mình.
- A Đường!
Giờ phút này, hai mắt của A Đường cũng đỏ bừng:
- Ung ca, ngươi mời một hảo đại phu a.
Ung thống lĩnh mừng rỡ như điên, cười to nói:
- Phải, ta mời một hảo đại phu. Giang công tử, ngươi thật sự là phúc tinh của Ung mỗ ta. Cả nhà chúng ta vô cùng cảm kích ngươi.
- Mẫu thân, mẫu thân!
Hai tiểu gia hỏa kia, xa xa chứng kiến mẫu thân mình từ trong nhà đi ra, cũng hưng phấn không thôi, điên cuồng nhào về mẫu thân.
Bọn hắn đã thật lâu không thấy mẫu thân xuống giường rồi, giờ phút này, nhìn thấy mẫu thân có thể tự mình đi lại, trong nội tâm hai tiểu gia hỏa tự nhiên cao hứng không thôi.
Chứng kiến một nhà này vui vẻ như thế, trong nội tâm Giang Trần cũng tự khai tâm. Hắn làm việc này, cũng không cầu cái gì. Không phải vì tiền tài, cũng không phải vì quyền thế.
Hôm nay, chứng kiến cả nhà bọn họ hạnh phúc như thế, Giang Trần cảm thấy đây hết thảy không có uổng phí rồi.
Người một nhà ôm cùng một chỗ, vừa khóc vừa cười, sau một hồi, Ung thống lĩnh mới mang theo cả nhà đi tới, đối với Giang Trần cúi chào thật sâu.
- Giang công tử, ngươi là ân nhân cứu mạng một nhà chúng ta. Ân đức này, Ung mỗ ta tuyệt đối sẽ không quên.
Ung thống lĩnh trịnh trọng tỏ thái độ.
Giang Trần cười nói:
- Lương y như từ mẫu, có thể cứu người một mạng, cũng là phúc duyên của ta. Tốt rồi, sự tình đã xong, ta liền không chậm trễ một nhà các ngươi đoàn tụ. Từ nay về sau chỉ cần ngươi theo biện pháp của ta, mỗi ngày tắm mấy lần, nhanh thì 3-5 ngày, chậm thì nửa tháng, nhất định có thể khôi phục như lúc ban đầu, thậm chí còn có thể thoát thai hoán cốt.
Bây giờ Ung thống lĩnh đối với chuyện này căn bản không nghi ngờ. Hắn cảm thấy, Giang Trần đã nói như vậy, thì nhất định là như vậy. Đây là một người nói một không hai.
- Giang thúc thúc, ngươi đã cứu mẫu thân chúng ta, Ly nhi muốn hảo hảo cám ơn ngươi, không cho ngươi đi.
Tiểu nha đầu kia nói.
Giang Trần cười cười:
- Thúc thúc còn có chuyện khác, một nhà các ngươi cũng có rất nhiều lời muốn nói, ta liền không quấy rầy.
Giang Trần nói xong, liền chắp tay đi ra ngoài.
Ung thống lĩnh biết rõ lưu không được Giang Trần, vỗ vỗ phía sau lưng A Đường:
- A Đường, ta đi đưa tiễn Giang công tử, ngươi cùng bọn nhỏ trò chuyện. Những ngày này, là hù sợ bọn nhỏ rồi.
Ung thống lĩnh đi ra ngoài, đuổi theo Giang Trần.
Giang Trần vội nói:
- Ung thống lĩnh dừng bước.
- Giang công tử thong thả. Tiền xem bệnh ta còn chưa đưa, linh dịch ngươi cho, cũng cần tiền a. Những cái này tính toán cùng một chỗ, nhất định là số lượng không nhỏ. Ngươi đã cứu ái thê của ta, chẳng lẽ còn có thể để ngươi bỏ tiền ra sao?
Ung thống lĩnh là người ân oán phân minh.
Thê tử được cứu, còn muốn chiếm tiện nghi của người ta, vậy thì thật là không thể nào nói nổi.
Giang Trần mỉm cười:
- Ung thống lĩnh, sự tình cứu mạng, không hỏi tiền tài. Nếu như vì tiền tài, thì không cứu mạng. Đây là tiện tay mà thôi, có thể cứu người một mạng, chính là sự tình tăng phúc duyên của ta, ở đâu cần tiền tài gì đền bù tổn thất? Ung thống lĩnh không cần phải khách khí.
Ung thống lĩnh nóng nảy:
- Xem bệnh trả thù lao, thiên kinh địa nghĩa. Huống chi, trình độ của Giang công tử, so với những cái gọi là đan đạo thánh thủ kia, là lợi hại hơn nhiều. Ta xem Đan Tiên Nhân, cũng chưa chắc có trình độ như ngươi. Đan Tiên Nhân ra tay một lần, thủ bút kinh người. Ta hôm nay trong người không dư dả, nhưng tiền xem bệnh, nhất định phải cho.
Giang Trần thấy hắn chăm chú như vậy, cũng nhịn không được cười lên:
- Ung thống lĩnh, ta biết rõ bây giờ ngươi cũng không dư dả, hai hài tử còn nhỏ, đều rất cần tiền bồi dưỡng. Những cái này, coi như ta tặng cho hai hài tử đáng yêu của ngươi. Số tiền kia ta thu, với ta mà nói, ý nghĩa không lớn. Bất quá đối với hài tử của ngươi mà nói, đối với gia đình của ngươi mà nói, khả năng càng cần số tiền kia nữa.
Cũng không phải Giang Trần sĩ diện cãi láo, nếu như là siêu cấp thế gia, Giang Trần tuyệt đối không ngại thu một số tiền xem bệnh, còn muốn trên cơ sở vốn có, tăng gấp 10 lần.
Ung thống lĩnh miệng giật giật, còn muốn nói chút gì đó. Giang Trần ở trước mặt, đột nhiên hóa thành một đạo lưu quang, biến mất không còn thấy gì nữa.
Ung thống lĩnh buồn vô cớ, nhìn phương hướng Giang Trần biến mất, trong lúc nhất thời lại trợn mắt há hốc mồm.
Lúc trước hắn cũng nghe Thành Vệ quân từng nói qua, nói thần thức của Giang công tử này phi thường đáng sợ. Giờ phút này nhìn thấy tốc độ của hắn, Ung thống lĩnh càng triệt để im lặng.
- Giang công tử này, rốt cuộc là địa vị gì? Tuổi trẻ như vậy, chẳng những có kỹ nghệ đan đạo, còn có thần thức như vậy, tốc độ như vậy, bất luận hạng gì, đều làm người không hiểu nổi, loại thiên tài tuổi trẻ như vậy, sao lại bị đày đến Đông Diên đảo?
Ung thống lĩnh thập phần khó hiểu.
Dùng hắn quan sát, thiên phú cùng tu vi của Giang công tử này, tuyệt đối là thiên tài của thế lực lớn. Nói không chừng, người ta thậm chí không phải thiên tài của Hồi Xuân đảo vực.
Danh Sách Chương: