Mỗi ngày giảng bài? Hiển nhiên Giang Trần không có nhiều thời gian như vậy.
Nếu như không phải muốn quảng bá tên tuổi Thái Uyên các, Giang Trần nào có tâm tư giảng bài như vậy?
Loại chuyện làm náo động này, kỳ thực Giang Trần cũng không phải quá ưa thích.
Cây to đón gió, Thái Uyên các chỉ đắc tội với Vương Đình đại phiệt, thế nhưng những ngày này Thái Uyên các làm rầm rộ như vậy,khó tránh khỏi những cự đầu đan dược trong phố Thần Nông này ghen ghét.
Cho nên sau khi khai trương hoàn mỹ, Giang Trần quyết định nên ít xuất hiện một đoạn thời gian ngắn. Đem thành quả mấy ngày hôm nay tiêu hóa một chút.
Tốc độ hiện tại của Thái Uyên các kỳ thực đã vượt quá mong muốn ban đầu. Tiến bước không cần phải quá nhanh như vậy.
Một thế lực quật khởi, nếu như bước chân quá nhanh, tất sẽ dẫn tới khắp nơi đàn áp. Giang Trần cũng không muốn bị người ta coi như chim đầu đàn để đè xuống.
Giang Trần đi từ bên xuống, phụ tử Vi gia nhanh chóng nghênh đón. Hiện tại Giang Trần chính là phúc tinh của bọn họ, là bồ tát sống cứu Vi gia bọn họ.
- Chân Đan Vương, mấy ngày nay thực sự vất vả cho ngươi. Thái Uyên các có ngày hôm nay, Chân Đan Vương có công lao rất lớn a.
Vi Thiên Tiếu tán thưởng từ đáy lòng.
- Chân Đan Vương, Tam thiếu gia hôm nay tới đây, đang chờ ngươi ở bên kia.
Vi Kiệt nói.
Mấy ngày nay cơ hồ mỗi ngày Cơ Tam công tử đều tự mình ở Thái uyên các.
Giang Trần tự nhiên biết rõ ý tứ của Cơ Tam công tử, hắn cười cười đi vào. Phụ tử Vi gia cũng đi vào theo.
Mấy ngày nay, quan hệ giữa Vi gia và Bàn Long đại phiệt đã được chữa trị. Bàn Long đại phiệt cũng phái ra một ít cao tầng, đến tìm phụ tử Vi gia nói chuyện. Cho phụ tử Vi gia một liều thuốc an thần. Vi gia lại một lần nữa trở thành thế lực tâm phúc của Bàn Long đại phiệt.
Mấy người vừa trở vào phòng, Cơ Tam công tử đã nói với Vi Thiên Tiếu:
- Vi gia chủ, sắp xếp một gian mật thất đi.
Vi Thiên Tiếu vội vàng gật đầu, tự mình đi xử lý chuyện này.
Chỉ một lát sau, mật thất đã được chuẩn bị xong, Cơ Tam công tử cười nói:
- Chân Đan Vương, có thể đi vào nói chuyện một lát được không?
Giang Trần đã đại khái biết được suy nghĩ của Cơ Tam công tử, hắn cũng không từ chối mà gật gật đầu, vươn tay làm thủ thế mời. Đi theo sau lưng Cơ Tam công tử.
Cơ Tam công tử nhìn phụ tử Vi gia:
- Các ngươi cũng không phải là người ngoài, cùng vào đi.
Vi Thiên Tiếu được sủng ái mà lo sợ, cẩn thận từng ly từng tí đi theo phía sau.
Sau khi tiến vào trong mật thất, biểu lộ trên mặt Cơ Tam công tử vô cùng ngưng trọng, mở miệng nói:
- Chân Đan Vương, vốn CƠ mỗ không nên mạo muội như vậy. Nhưng mà hôm qua phiệt chủ tự mình triệu kiến ta. Hỏi chuyện Thái Uyên các, ta cũng thay Thái Uyên các nói rất nhiều lời hữu ích. Phiệt chủ chủ động hỏi chuyện Vạn Thọ đan...
- Ngươi không đem Vạn Thọ đan cho phiệt chủ đại nhân sao?
Giang Trần nghe vậy rung động.
Cơ Tam công tử thở dài nói:
- Ta rất muốn đưa, thế nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Ta sợ phiệt chủ không chịu nổi hấp dẫn. Ta thấy tình huống của lão nhân gia đã tràn ngập nguy cơ. CUối cùng lão nhân gia cũng không có gạt ta. Người nói người đã suy tính ra ngày tán công. Nhiều thì một năm. Nhanh thì chừng nửa năm.
- Nhanh như vậy?
Vi Thiên Tiếu sửng sốt, khuôn mặt thoáng cái trắng bệch.
Giang Trần lại giữ im lặng, chỉ khẽ gật đầu.
- Chân Đan Vương, ở nơi này không có người ngoài. Ta cũng không quanh co lòng vòng. Lần trước ngươi từng nói với ta về chuyện Tùng Hạc đan, cho ta thấy một cơ hội. Ta cũng biết khỏa đan dược này hư vô mờ mịt. Thế nhưng mà cho dù hư vô mờ mịt cũng có một đường sinh cơ. Ta muốn hỏi một câu, lệnh sư thực sự biết luyện chế Tùng Hạc đan sao?
Điểm này lần trước Giang Trần ở Nhàn Vân tiểu trúc cũng đã đề cập qua. Cho nên hắn cũng không phủ nhận mà trịnh trọng gật đầu:
- Nghe khẩu khí của lão nhân gia, người hẳn là biết luyện chế.
- Vậy ngươi... Có thể liên hệ với lệnh sư một chút được không?
Giọng nói của Cơ Tam công tử có ý tứ thăm dò, sau đó lại trịnh trọng nói:
- Ta biết rõ lệnh sư chỉ cho ngươi một cơ hội liên hệ với lệnh sư. Sau khi ngươi dùng xong lần cơ hội này nhất định sẽ vô cùng đáng tiếc. Nhưng mà Bàn Long đại phiệt ta nguyện ý đền bù tổn thất cho ngươi. Chỉ cần ngươi mở miệng, chỉ cần là thứ Bàn Long đại phiệt ta có thể mang ra được, vậy thì đền bù tổn thất là chuyện không thành vấn đề.
Ngữ khí của Cơ Tam công tử trịnh trọng, tuyệt đối không giống như đang nói giỡn.
Giang Trần trầm ngâm không nói gì. Chỉ là hắn lại giả bộ như đang trầm tư.
Cái gì mà lão sư, cái gì mà chỉ có một lần cơ hội, đều là thứ mà lúc trước hắn nói để cho những Đan Vương kia hết hy vọng. Đừng có quấn quýt hắn, muốn hắn giới thiệu lão sư mình cho mấy người này gặp mặt.
Nhưng mà Giang Trần cũng không có ý định đổi lại cách nói của mình.
Nhìn thấy Giang Trần trầm ngâm không nói, Cơ Tam công tử vội nói:
- Chân Đan Vương, phiệt chủ nhà ta nếu như có thể kéo dài tuổi thọ ngàn năm. Nhất định có thể chứng đạo, phong hào đại đế, trở thành đại đế thứ tám của Lưu Ly vương thành. Đến lúc đó ngươi muốn thành lập thế lực ở Lưu Ly vương thành, dù là cho ngươi một vị trí như thế gia cửu cấp cũng là chuyện không có bất kỳ vấn đề gì.
Phụ tử Vi gia đều rung động, đồng ý như vậy có thể nói là thù lao vô cùng phong phú.
Ở Lưu Ly vương thành, thiên kim dễ có được, nhưng mà địa vị lại khó cầu. Bao nhiêu kẻ có tiền muốn mưu cầu địa vị lại không thể có được.
Một người không có căn cơ trong Lưu Ly vương thành, muốn hỗn tới thế gia cửu cấp, không có tích lũy mấy trăm năm, một ngàn năm, cơ hồ là không có bất kỳ khả năng nào.
Còn chân chính có thể dựng nghiệp được từ hai bàn tay trắng tới bước này, cơ hồ là không có.
Một thế gia, đại phiệt nào không phải là do nhiều thế hệ truyền thừa xuống? Ai mà không phải từng bước, từng bước leo lên cao?
Phụ tử Vi gia rất muốn cầu tình cho Cơ Tam công tử, nhưng mà bọn họ biết việc này bọn họ không có quyền lên tiếng.
Ba ánh mắt nhìn chằm chằm vào Giang Trần.
Giang Trần than nhẹ một tiếng:
- Cơ Tam công tử, ngươi có thể tìm được quả Thiên Huyễn Ẩn Vân Tùng sao? Nếu như không tìm thấy vật ấy, nói một ngàn một vạn lần cũng chỉ là mây bay a.
- Ta đã treo giải thưởng xuống dưới, người có thể tìm được quả này, Bàn Long đại phiệt ta nguyện dùng một ức Thánh linh thạch tạ ơn. Dưới trọng thưởng, chung quy vẫn có hy vọng.
Trong mắt Cơ Tam công tử hiện lên vẻ kiên quyết.
Giang Trần biết Thiên Huyễn Ẩn Vân Tùng làm sao có thể dễ dàng tìm được như vậy. Cho dù là treo thưởng một ức Thánh linh thạch cũng chưa chắc có thể tìm được.
Dù sao cũng là linh dược Thiên cấp, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
Đương nhiên, Thiên Huyễn Ẩn Vân Tùng, Giang Trần có. Chỉ là hắn và Cơ Tam công tử còn chưa quen thuộc tới một bước kia, tự nhiên hắn sẽ không lấy ra.
Hơn nữa hiện tại lấy ra, tình ngay lý gian, hắn cảm thấy việc này sẽ không dễ ăn nói.
Danh Sách Chương: