Đã xác định là đám người Độc phi Thạch Thanh Lộ này gây ra, Giang Trần cảm thấy, nếu như lại mang theo Cam Trữ đi, khả năng gặp huy hiểm tương đối lớn.
Tự nhiên bản thân Giang Trần không sợ, nhưng mà mang theo Cam Trữ, hắn cũng không dám chắc chắn mười phần mình có thể chiếu cố được tới Cam Trữ.
Cho nên hắn quyết định trước tiên sắp xếp tốt cho Cam Trữ rồi nói sua.
Đương nhiên dùng thực lực của Cam Trữ, mặc kệ tìm được địa phương vắng vẻ tới đâu, cũng chưa chắc có thể bảo đảm an toàn. Dù sao trên hòn đảo này, hiện tại rất nhiều phân đội đã tụ tập lại một chỗ. Vật thì ít mà người thì nhiều, rất dễ dàng có thể phát hiện ra Cam Trữ.
Cho nên Giang Trần quyết định sắp xếp cho Cam Trữ thật tốt, bố trí một trận pháp phòng ngự. Có trận pháp này bảo vệ, trên cơ bản Cam Trữ có thể bảo vệ được an nguy của bản thân, không thành vấn đề.
Trừ phi là loại người đặc biệt mạnh mẽ, nếu không không có ai nguyện ý gặm khúc xương cứng này. Dù sao đây là thí luyện, ai cũng không muốn hao phí thời gian ở chỗ này.
Ngươi tốn một hai ngày đi công phá một trận pháp, rõ ràng là chuyện không có lợi với ngươi nhất.
Người tới nơi này đều là tinh anh, thông minh, ai cũng hiểu rõ thiệt hơn trong chuyện này.
- Cam Trữ, trận pháp này cho dù là tu sĩ Thiên Vị thất trọng muốn phá vỡ cũng phải tốn thời gian một hai ngày. Ngươi ở trong này có thể được bảo hộ an toàn. Đương nhiên nếu như ngươi không chịu ngồi yên, có thể di chuyển chung quanh một chút. Nếu như có cục diện không thể nào ứng phó được, lại tránh vào trong trận pháp này né sóng gió.
Cam Trữ rất là cảm kích, hắn biết rõ nếu như không có hắn và Ngô Du, nói không chừng Giang Trần sư huynh còn càng thêm nhẹ nhõm, có hai người bọn họ ngược lại còn trở thành thứ vô dụng, trở thành gánh nặng của Giang Trần sư huynh.
- Tiểu đệ thực sự hổ thẹn, vẫn luôn kéo chân sau của Giang Trần sư huynh.
Giang Trần cười cười:
- Đã là đồng môn thì nên giúp nhau. Tốt, kiên nhẫn chờ ta, ta sẽ mang Ngô Du tới.
Cam Trữ ân cần nói:
- Sư huynh, nếu như thực sự là Độc phi Thạch Thanh Lộ, ngàn vạn lần phải cẩn thận. Nàng này trong đám người trẻ tuổi của Vạn Uyên đảo, còn chưa bao giờ thua trận. người đã chịu thiệt trong tay nàng nhiều vô số kể. Ta lo lắng, nàng đã hội họp với Lộc Minh Dã, khi đó càng thêm phiền phức.
- Ha ha, Thạch Huyền ta còn không sợ, vãn bối của hắn chẳng lẽ ta còn sợ sao?
Giang Trần nhẹ nhàng cười nói:
- Ngươi không cần quan tâm quá, chờ ta nửa ngày, một ngày, ta sẽ trở về.
Nhìn qua bóng lưng Giang Trần đi ra, Cam Trữ biết rõ mình khuyên bảo không được. Trong lòng chỉ có thể lặng lẽ chúc phúc. Hắn biết rõ Giang Trần sư huynh chính là cọng rơm sinh tồn của hắn trong hòn đảo này.
Nếu như Giang Trần sư huynh rơi vào trong tay giặc, Cam Trữ hắn nhất định không có cách nào sinh tồn ở nơi này trong mười lăm ngày mà bình yên vô sự được. Trừ phi từ sau khắc này hắn luôn trốn ở trong trận pháp này.
Đương nhiên hắn biết rõ nếu như hiện tại hắn cứ trốn trong trận pháp này không ra, vậy Thí Luyện châu trên người hắn đã đạt được mười miếng, đã đạt tới thành tích cơ bản.
Thành tích này có thể bảo đảm cho hắn việc thành tích của hắn không quá thụt lùi.
Hắn biết rõ, loại thí luyện này đến cuối cùng nhất định sẽ có một nhóm lớn người Thí luyện châu cũng không lấy được một khỏa. Thậm chí còn bị trọng thương.
Thí luyện châu chỉ tập trung trên tay một số ít tinh anh nhỏ.
Sau khi Giang Trần sắp xếp cho Cam Trữ tốt, toàn thân nhẹn nhõm, càng thêm thoải mái.
Thông qua năng lực tình báo cường đại của Phệ kim thử, hắn rất nhanh đã tới phiến khu vực này. Quả nhiên đúng như Phệ Kim thử quan sát, khu vực này, rất nhiều nơi đã sắp xếp độc trận.
Những độc trận này một khi toàn diện khởi động, hoàn toàn có thể đem phiến khu vực này phong tỏa toàn bộ, khiến cho người tiến vào trong độc trận này triệt để biến thành con mồi của chủ nhân độc trận.
Giang Trần đi dạo ở bên ngoài một vòng, quan sát những thủ pháp bố trí độc trận một chút, trên đại khái đã có lý giải sơ bộ về thực lực của người bày ra độc trận này.
Không thể không thừa nhận, người bố trí độc trận này thủ đoạn phi thường cao minh. Ít nhất trước mắt mà nói, Giang Trần còn chưa thấy qua cao thủ dụng độc nào cường đại hơn người này.
Ban đầu ở cương vực nhân loại, cao thủ dụng độc hắn cũng gặp một chút. Nhưng mà cũng chỉ là loại phổ biến, không lọt vào trong tầm mắt của Giang Trần. Về sau Hạ Hầu gia tộc của Vạn Uyên đảo phái một nhóm người đi cương vực nhân loại, trọng kiến Phong Vân giáo, cũng có một đám cao thủ dụng độc, nhưng mà cũng chỉ là đồ chơi của trẻ con trong mắt Giang Trần mà thôi.
Nhưng mà cao thủ dụng độc này lại có chút ý tứ.
- xem ra thập đại thánh địa rốt cuộc vẫn còn có chút nội tình.
Giang Trần có một chỗ tốt là chưa bao giờ khinh địch.
Cho dù hắn cảm thấy không có bất kỳ vấn đề gì, trước tiên cũng lý giải qua rồi mới tính sau. Đây là ưu thế lớn nhất trong hai kiếp người của Giang Trần.
Hắn biết rõ dưới gầm trời này kỳ nhân dị sĩ quá nhiều, nếu như khinh địhc, nói không chừng ngày nào đó sẽ gục gã.
Giang Trần đi chung quanh một vòng, vô cùng kín đáo, vài trạm canh gác, dò xét bên ngoài đều bị Giang Trần phát hiện từ sớm.
- xem ra tu sĩ bố trí độc trận có địa vị rất cao. nếu không tuyệt đối không có cách nào sử dụng nhiều người như vậy. Chẳng lẽ thực sự là độc phi Thạch Thanh Lộ kia?
Giang Trần phỏng đoán, thủ bút này hơn phân nửa là tới từ tay độc phi Thạch Thanh Lộ. Căn cứ vào tình báo của Cam Trữ, người có thiên phú dụng độc tốt nhất trong Bách Hoa thánh địa chính là độc phi Thạch Thanh Lộ này.
Mà Thạch Thanh Lộ lại là thiên tài trẻ tuổi dụng xuất nhất, cùng với Lộc Minh Dã được xưng là hai ngôi sao chói sáng của Bách Hoa thánh địa.
Điều khiến cho Giang Trần giật mình nhất chính là người phụ trách canh gác bên ngoài không ngờ lại là Tần Hựu.
- Tiểu tử này quả nhiên lại đi ra giương oai. Nhưng mà thoạt nhìn lần này hắn cũng chỉ là trợ thủ cho người khác. Như vậy xem ra, người có thể sai bảo người khác, địa phải cao hơn hắn. Bách Hoa thánh địa vốn chính là thánh địa cấp bậc thủ lĩnh, nói như vậy, trừ Lộc Minh Dã kia ra thì chính là độc phi Thạch Thanh Lộ.
Giang Trần sau khi nhìn thấy Tần Hựu càng thêm chắc chắn với phán đoán của mình.
...
Trong cánh rừng đối diện, Tần Hựu và tên tu sĩ đầu bạc kia tụ tập một chỗ. Cũng không lâu lắm, bốn phía lại lục tục có người chạy tới, nhao nhao tụ tập tới bên cạnh Tần Hựu.
- Sao rồi? Phát hiện tung tích của tiểu tử kia chưa?
Ánh mắt Tần Hựu sáng quắc.
Những người khác đều nhao nhao lắc đầu.
- Tần sư huynh, ngươi xác định kẻ lần trước đối phó với chúng ta là tiểu tử Giang Trần kia sao?
Tên tu sĩ đầu bạc có chút hoài nghi hỏi.
Kỳ thực Tần Hựu cũng không quá xác định, đây là chuyện mà hắn cho rằng hổ thẹn nhất. Rõ ràng đã lật thuyền trong mương, nhưng mà đối thủ là ai cũng không biết, mình thua một cách không minh bạch.
Nhưng mà đối tượng đầu tiên hắn hoài nghi chính là Giang Trần.
Tần Hựu xanh mặt, trầm giọng nói:
- Bất kể là hắn hay không, sau khi bắt hắn chẳng phải sẽ biết sao?
Tên tu sĩ đầu bạc nhếch miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không dám nói ra.
Tần Hựu liếc hắn:
- Ngươi muốn nói gì?
- Tiểu đệ muốn nói... Nếu như quả thực là Giang Trần kia có thể lập tức chế ngự chúng ta, hơn nữa nhìn thủ đoạn của hắn, thực sự không giống bình thường. Chúng ta hai lần trêu vào hắn... Liệu có thể...
- Ngươi sợ?
Tần Hựu lạnh lùng nhìn qua đồng bạn.
- Ta...
Tên tu sĩ đầu bạc có chút chần chờ, hắn thực sự đang sợ. Chỉ là hiện tại nếu như nói sợ, không khỏi có chút nhát gan.
- Lần này Độc Phi tiên tử tự mình chủ trì, còn có Lộc sư huynh chủ trì đại cục. Tiểu tử kia không tới thì tốt, nếu như hắn dám tới, nhất định phải khiến cho hắn không đi nổi.
Tần Hựu nghiến răng nghiến lợi.
Danh Sách Chương: