Mục lục
Sát Thần Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Các ngươi mở tiệm làm sinh ý, chuyên làm sinh ý như vậy sao? nếu như trong cửa tiệm có khách nhân khác, có phải một khắc sau các ngươi sẽ kiến cho hắn thân thể chia lìa đúng không?

- Tiểu tử, lời nói nhảm ngươi đã nói một đống lớn. Hôm nay nếu như ngươi không chứng minh được mình là người Thập đại thần quốc, vậy thì ngươi sẽ xui xẻo lớn.

Tên tu sĩ mũi ưng cười lạnh nói.

Giang Trần nhịn không được cười rộ lên, hắn nhún nhún vai nói:

- Đây xem như là uy hiếp sao?

- Ngươi có thể nghĩ như vậy.

Đối phương hung hăng trừng mắt nhìn qua Giang Trần.

- Được rồi, ta tự nhận không may, các ngươi cho rằng mình có bổn sự làm ta không may thì cứ việc lấy ra, ta không ngại kiến thức một phen.

Giang Trần hồn nhiên không coi uy hiếp của đối phương vào đâu.

Hắn cũng biết, hắn càng khiếp đảm nói không chừng đối phương càng hung hăng càn quấy.

Chưởng quỹ tự nhiên không muốn xung đột xảy ra trong tiệm hắn, mà nhìn người trẻ tuổi kia, đối mặt với uy hiếp này không gợn sóng, không sợ hãi.

Trong lòng hắn cũng có chút gấp gáp, người trẻ tuổi kia rốt cuộc là giả bộ trấn định, hay là lực lượng mười phần?

Nếu như xảy ra xung đột, vạn nhất thực sự là người thập đại thần quốc, vậy về sau cửa tiệm của hắn cũng không cần mở nữa.

- Chậm đã.


Tên chưởng quỹ kia vội nói:

- Tranh chấp này cuối cùng là ân oán giữa hai phương các ngươi. Tiểu điểm không tiện lẫn vào. Những khách nhân vô tội này cũng không nên lẫn vào bên trong. Nếu như các ngươi muốn giải quyết bằng vũ lực, có thể đi xin sinh tử đấu trong Hoàng Oanh cốc này. Tư đấu ở tiểu điếm, Hoàng Oanh cốc chỉ sợ không đáp ứng.

Chưởng quỹ này cuối cùng vẫn là người làm ăn.

Thấy xung đột ngày càng ác liệt, hắn xem xét thời thế cũng biết xung đột xảy ra trong tiệm hắn, mặc kệ kết quả là gì, đối với tiệm của hắn đều là bất lợi.

Giang Trần nghe vậy cũng cười ha hả.

Tên chưởng quỹ này quả nhiên láu cá, muốn thông qua loại phương thức này bỏ qua liên quan của bản thân.

- Chưởng quỹ, như vậy ngươi không đúng rồi. Cuối cùng tranh chấp này là do tiệm ngươi xử sự bất công, ngươi cho rằng ngươi nói những lời này có thể bỏ qua mình sang một bên hay sao?

Đối phương càng làm như vậy, Giang Trần càng không cho hắn như ý.

Chưởng quỹ kia thấy thái độ Giang Trần hùng hổ dọa người như vậy, trong lòng càng thêm hoài nghi:

- Người trẻ tuổi kia rốt cuộc thực sự có lai lịch rất lớn hay sao? Bằng không tại sao lại không sợ hãi như vậy?

Nếu như người trẻ tuổi kia giả vờ, vậy thì hành động giả vờ này quá hoàn mỹ.

Trong đầu tên tu sĩ mũi ưng kia cũng có chút mất hứng, hắn vốn còn trông cậy vào chủ tiểu điếm toàn lực ủng hộ hắn, nhưng mà không ngờ tới, còn chưa tới thời khắc mấu chốt, tiệm này bỏ gánh, nói bỏ là bỏ, căn bản không đáng tin cậy.

- Đi Hoàng Oanh cốc, sinh tử đấu, ngươi có dám hay không?

Phẫn nộ tràn ngập lòng tu sĩ mũi ưng, mạnh mẽ nói. Bắc Miện ngũ hùng bọn họ, đâu từng nếm qua thiệt thòi như vậy?

Giang Trần lại bất động như núi, thản nhiên nói:

- Ta không có hứng thú đi xa như vậy, các ngươi có thủ đoạn gì cứ việc thi triển ngay chỗ này là được rồi. Hoàng Oanh cốc có truy cứu cũng không truy cứu một mình các ngươi. Ta còn không sợ, các ngươi sợ cái gì?

Lần này Bắc Miện ngũ hùng không nắm bắt được Giang Trần.

Ngay cả Hoàng Oanh cốc truy cứu đối phương còn không sợ, người trẻ tuổi này rốt cuộc có bao nhiêu địa vị?

Giờ phút này người kích động nhất không ai qua được Hoa Minh. Hoa Minh là người nhát gan, thế nhưng sao hắn lại không nhìn ra được, Bắc Miện ngũ hùng cũng được, mà chủ tiểu điếm này cũng tốt, đều có chút kiêng kỵ.

Trong lòng Hoa Minh có chút kích động a. Hắn cảm thấy con mắt hắn mờ bao nhiêu năm, hôm nay thu hoạch huy hoàng một lần, có thể nào là bổ sung, bồi đắp toàn bộ.

Cố nén sự kích động trong lòng, hắn kêu lên:

- Đám người các ngươi thực sự rất không hiểu chuyện a. Cố chủ nhà ta có địa vị thế nào chứ? Chút thủ đoạn lấn thiện sợ ác của các ngươi, đặt ở trên người người khác thì còn có tác dụng, chọc tới cố chủ nhà ta, đây không phải là động thủ trên đầu thái tuế sao? Sao nào? Muốn ra tay với cố chủ nhà ta sao?

Hoa Minh ưỡn ngực nói, hắn sống tới lớn như vậy, chỉ luôn học hai chuyện, một là khuôn mặt cười làm lành, hai là nói tốt.


Thế nhưng mà hôm nay hắn đã học được thứ thứ ba, đó chính là ưỡn ngực mà nói, nói lời nói hãnh diện.

Loại cảm giác này thật tốt.

Mà lúc này, ngoài cửa tiệm này đã chật ních người trên đường. Hiển nhiên chuyện xem náo nhiệt như vậy, bình thường tốc độ truyền bá so với ôn dịch còn nhanh hơn.

Một đám chấp pháp giả lúc này cũng đẩy đám người ra, chui vào trong.

Một gã đội trưởng nhìn song phương, hỏi chưởng quỹ kia:

- Khang chưởng quỹ, xảy ra chuyện gì?

Tên chưởng quỹ kia đâm lao phải theo lao, bây giờ hắn là người không tình nguyện nhìn thấy xung đột nhất. Dù sao hắn là người làm ăn, hòa khí sinh tài là ưu tiên hàng đầu.

Nhìn thấy đội chấp pháp tới, vẻ mặt tươi cười nói:

- Khâu đội trưởng, ngài tới chủ trì công đạo một chút, đó là tốt nhất, nhưng mà...

Chưởng quỹ lập tức đem chuyện xảy ra nói ra một lần.

Tên đội trưởng kia sau khi nghe xong, lông mày hơi nhíu lại một chút, hiển nhiên hắn cũng nghe được, việc này ngọn nguồn là ngay từ đầu tên chưởng quỹ này không có xử lý tốt.

Nhìn lại người trẻ tuổi kia, khí vũ hiên ngang, nhìn qua khí độ bất phàm.

Hắn cũng không dám thiên vị mà tiến lên thi lễ, không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi:

- Bằng hữu, việc này nhắc tới cũng chỉ là ma sát nho nhỏ, không bằng nghe ta một câu, bỏ qua được không?

Giang Trần thản nhiên nói:

- Khối nguyên thạch kia thì sao?


- Người nắm trước thì được, quả thực là ngươi nắm được trước, tự nhiên ngươi được ưu tiên. Nhưng mà vẫn chiếu theo lệ giả tiền, như thế nào?

- Tiền ta đã giao qua.

Giang Trần nhìn tên chưởng quỹ kia.

- Đúng vậy, đã giao, đã giao.

Khâu đội trưởng nhìn Bắc Miện ngũ hùng:

- Mấy người các ngươi cũng nên lui một bước. Hoàng Oanh cốc nhiều năm kinh doanh không dễ, đừng có gây chuyện.

Khâu đội trưởng cũng là người hiểu chuyện, Hoàng Oanh cốc bọn họ đắc tội với tán tu thì được, thế nhưng đắc tội với người trẻ tuổi không rõ lai lịch này, chưa chắc bọn họ đã làm được.

Nhãn lực của chấp pháp giả cùng với hành động xử lý mọi chuyện của bọn họ tuyệt đối vô cùng cao. Trong thời gian ngắn như vậy Khâu đội trưởng này đã làm ra lựa chọn, hơn nữa còn là quyết đoán tốt nhất hiện tại.

Ngay cả Giang Trần đối với sự quyết đoán của Khâu đội trưởng này cũng có chút ngoài ý muốn.

Hắn còn tưởng rằng Khâu đội trưởng này sẽ ra mặt, lại có xoắn xuýt mới, dây dưa không thôi. Thế nhưng không ngờ rằng Khâu đội trưởng này giải quyết dứt khoát như vậy, không có chút dây dưa dài dòng nào.

Chuyện này khiến cho Giang Trần đối với Hoàng Oanh cốc này, đối với Lam Yên đảo vực này cũng có lý giải mới.

Giang Trần cười nhạt một tiếng, đã xử lý ra kết quả như vậy, tựu nhiên hắn cũng sẽ không biết được tiện nghi mà còn khoe mẽ, hắn lập tức chắp tay:

- Khâu đội trưởng ra mặt, bổn công tử tự nhiên tin phục. Xử lý như vậy không mất công đạo. Hoàng Oanh cốc lưu lại ấn tượng không tệ cho ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK