Lan thẩm không hổ là chiến sĩ thi đua, nàng bình thường cũng bởi vì chịu khó, mới được Đan Phi thuê làm. Thế nhưng mà, hôm nay nàng quá chịu khó, làm hư mất đại sự của Đan Phi.
Đan Phi dở khóc dở cười:
- Vậy người có thấy một bình thuốc, đại khái lớn như vậy hay không?
- Bình thuốc? Đó là cái gì?
Lan thẩm không hiểu ra sao, bình thuốc gì đó, đối với nàng một bác gái quét rác mà nói, quá cao cấp rồi, chưa từng nghe qua.
- Là một cái bình nhỏ, bên trong chứa đồ vật.
Lan thẩm vỗ đùi:
- A, hình như có nhặt được vật như vậy, ta thuận tay ném vào trong hầm rác rồi. Tiểu thư, chẳng lẽ là vật hữu dụng?
Đan Phi nghe được hai chữ hầm rác, liền hưu một tiếng, như mũi tên bắn đi ra ngoài.
Lan thẩm không hiểu thấu, đứng tại nguyên chỗ ngây cả người.
Bên cạnh hầm rác, rác rưởi chồng chất ở đó, Đan Phi che lấy cái mũi, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ băn khoăn.
Thế nhưng mà, vừa nghĩ tới bộ dáng Ninh trưởng lão khôi phục hai mươi năm thanh xuân, Đan Phi không biết từ đâu tới dũng khí.
Xoắn tay áo, lộ ra cánh tay bạch ngọc, cố nén mùi hôi, ở trong đống rác tìm kiếm.
Một đại mỹ nhân danh chấn vương đô, lại ở trong đống rác lật tới lật lui.
Một màn này thấy thế nào cũng rất không tự nhiên. Khá tốt đây là lãnh địa tư gia của Thái Phó, một màn này cũng không lo lắng bị người chứng kiến.
- Đã tìm được, là nó!
Bỗng nhiên Đan Phi ở trên đống rác duyên dáng gọi to, trong đôi mắt đẹp dịu dàng bắn ra sắc thái mừng rỡ như điên.
Một đôi ngọc thủ dính đầy rác rưởi, cầm cái bình thuốc kia, vẻ mặt cười ngây ngô.
Khá tốt, cái bình thuốc này phong kín, ngược lại không lo lắng đan dược bên trong bị ô nhiễm.
Ngay thời điểm Đan Phi vui vô cùng, đằng sau truyền đến tiếng kinh hô của Lan thẩm:
- Nha, tiểu thư đây là làm gì? Trong đống rác kia rất bẩn, ngươi...
Cả người Đan Phi lập tức mất trật tự rồi, cái này… vậy mà bị người phát hiện.
Trên mặt dính một ít nước bùn, cánh tay dính đầy vết bẩn.
- Lan thẩm, chuyện ngày hôm nay, không cho nói đi ra ngoài!
Kỳ thật Đan Phi không biết làm ác nhân như thế nào, nhưng vẫn rất cố gắng xụ mặt.
Tâm tình của nàng lại tốt, cũng không hy vọng hình tượng thục nữ của mình, cứ như vậy hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Lan thẩm cảm thấy không hiểu thấu, thấy Đan Phi tiểu thư gần đây thùy mị nết na, hôm nay vậy mà phá vỡ, đi bới đống rác!
Đây là Đan Phi tiểu thư thích sạch sẽ kia sao?
Tới tới lui lui tắm rửa ba lượt, thay quần áo mới. Đan Phi đổi lại trang bị, cả người rực rỡ hẳn lên, nắm cái bình thuốc kia, giống như ôm báu vật, cả người vô cùng ngọt ngào.
Nữ nhân yêu mỹ, mà tuế nguyệt là đao mổ heo, chính là thiên địch của mỹ nhân.
Trên thực tế niên kỷ của Đan Phi cũng không lớn, chỉ hơn hai mươi tuổi, hơn nữa nàng thiên sinh lệ chất, lại hiểu bảo dưỡng, kỳ thật cả người lộ ra rất trẻ.
Nhưng mà, Ninh trưởng lão biến hóa, cho tâm lý của nàng trùng kích quá lớn.
Ninh trưởng lão, đây chính là nữ nhân trên dưới bốn mươi a!
Thoáng cái giống như về tới mười tám, lực trùng kích này, đối với Đan Phi mà nói, thật sự quá rung động rồi.
Tuy hiện tại nàng mới hơn hai mươi, nhưng mà nữ nhân sợ nhất đúng là tuế nguyệt, sợ nhất sẽ già.
Ngẫm lại, tuy hiện tại chỉ hơn hai mươi tuổi, nhưng cách bốn mươi tuổi, chỉ là vài chục năm thời gian.
Vài chục năm thời gian này vội vàng mà qua, mặc dù là Đan Phi, có đôi khi nghĩ tới loại sự tình hồng nhan biến lão kia, cũng nhịn không được có chút e ngại.
Cho nên, khi nàng nghe được năm chữ "Tứ Quý Thường Thanh Đan" này, như thế nào sẽ không kích động?
Ninh trưởng lão phục dụng Tứ Quý Thường Thanh Đan, thoáng cái khôi phục dung mạo trước hai mươi, loại cảm giác lại được thanh xuân này, hơn nữa hồng nhan không già, coi như là Đan Phi, đó cũng là không cách nào chống cự.
Trong lúc đó, nhớ tới đồ vật lúc gần đi Giang Trần nhét vào trong tay, không phải là Tứ Quý Thường Thanh Đan sao?
Điều này cũng khó trách lúc ấy Đan Phi sẽ vội vội vàng vàng như vậy.
- Giang Trần, nếu như Tứ Quý Thường Thanh Đan này là thật, sự tình lúc trước, bổn cô nương sẽ miễn miễn cưỡng cưỡng không so đo với ngươi!
Đan Phi một người nằm ở trên giường, hai chân khoác lên trên mặt ghế, hồi tưởng đến chuyện ngày hôm nay.
- Thanh xuân vĩnh hưởng, mạo cùng thiên tề, thằng này miệng ba hoa, nhưng tám chữ này, tựa hồ nói trúng công hiệu của Tứ Quý Thường Thanh Đan a. Chẳng lẽ nói, Tứ Quý Thường Thanh Đan này, cùng hắn có quan hệ?
Đan Phi nghĩ tới đây, đột nhiên ngồi dậy, trên khuôn mặt động lòng người, lộ ra một tia suy nghĩ sâu xa.
- Bí mật Phượng Giao thú, Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu... trên người Giang Trần này, có thể nói là bịp bợm chồng chất. Tứ Quý Thường Thanh Đan này, muốn nói cùng hắn có quan hệ, có cái gì không có khả năng?
Đan Phi khẽ cắn môi son, trên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, không khỏi bay lên vài rặng mây đỏ.
...
Giang Trần về đến nhà, vừa vào cửa, liền chứng kiến Kiều Sơn Kiều Xuyên, toàn thân thoát tinh quang, quỳ gối trước Tiền viện, vác trên lưng hai cây to.
Nhìn thấy Giang Trần trở lại, đầu của hai huynh đệ cơ hồ rũ xuống trong đũng quần.
- Thiếu chủ.
Tiết Đồng chứng kiến Giang Trần tiến đến, có chút xấu hổ đi lên.
- Như thế nào? Chịu đòn nhận tội?
Giang Trần giống như cười mà không phải cười hỏi.
- Thiếu chủ, hai huynh đệ này nói cái gì cũng không chịu, nói ta không đánh bọn hắn, bọn hắn liền quỳ tới chết mới thôi.
Tiết Đồng bất đắc dĩ.
Tuy hắn là đội trưởng thân vệ, nhưng mà thật muốn hắn ra tay với huynh đệ mình, Tiết Đồng không hạ thủ được.
- Tiết Đồng, ngươi đừng lải nhải như đàn bà được không? Chúng ta không sợ đau, ngươi còn không dám đánh?
Kiều Sơn tính bướng bỉnh lại lên.
Giang Trần tức giận, tiến lên đá vào mông đít mỗi người một cước, làm hai người nhúi đầu xuống đất:
- Tất cả đứng lên, đừng có một bộ chó chết như vậy.
- Không dậy.
Hai huynh đệ này cũng là tính con lừa.
- Lần này là chúng ta sai, các ngươi không đánh, tự chúng ta đánh!
- Lão Nhị, ngươi tới đánh ta trước, một người một phát, đánh tới đánh không nổi mới thôi.
Kiều Sơn kêu lên.
Hai huynh đệ này nói làm liền làm, lại thật sự cầm lấy roi gai, quất trên người đối phương.
- Không sai biệt lắm đã được rồi, nhất định là tên hỗn đản Kiều Bạch Thạch kia dạy các ngươi chiêu này a? Hai người khốn nạn các ngươi, có thể có trí tuệ này sao?
Kiều Sơn cùng Kiều Xuyên vốn đánh hăng say, nghe xong lời này, thoáng cái ngây ngẩn cả người. Cái này thật đúng là thúc thúc Kiều Bạch Thạch dạy cho bọn họ.
- Được rồi, các ngươi ở Hắc Lao đoán chừng cũng bị không ít thiệt thòi, hiện tại đánh cũng đánh rồi. Ta cũng không nói muốn các ngươi thế nào a.
Giang Trần không phải loại người hà khắc, thuộc hạ của mình phạm vào chút sự tình, nói trắng ra cũng không có gì lớn.
- Thế nhưng mà, chúng ta phá hủy quy củ, ở trong vương đô cưỡi linh cầm phi hành.
- Hơn nữa, vì cứu chúng ta, Thiếu chủ buông tha cho một cơ hội bái Diệp thái phó làm sư.
Giang Trần nghe xong, nở nụ cười:
- Cái này nhất định là trên đường trở lại, Điền Thiệu nói cho các ngươi a?
Danh Sách Chương: