̣t hay là mơ? (2)
Vô Song đại đế và Bàn Long đại đế nhanh chóng gia nhập cuộc chiến. Vô Song đại đế truyền âm nói:
- Thương Hải đạo hữu, ngươi phụ trách kiềm chế tên gia hỏa mặt như cương thi kia, ngăn chặn hắn. Ta và Bàn Long đạo hữu sẽ gia tay với gia hỏa có cái bướu kia. Trước tiên bắt một người, sau đó cùng nhau đối phó với kẻ còn lại.
Trước khi Vô Song đại đế gia nhập cuộc chiến, cũng đã quan sát cuộc chiến này. Hán nhìn ra được thực lực của tu sĩ mặt như cương thi kia mạnh hơn một bậc, chính là Đế cảnh cao cấp, so với hắn cũng chỉ có chênh lệch nửa trù mà thôi.
Mà người còn lại kia, chỉ là Đế cảnh trung giai, chênh lệch với hắn khá lớn. Dưới sự phối hợp của Bàn Long đại đế, muốn bắt tên Đế cảnh trung giai kia vẫn có nắm chắc.
Thương Hải đại đế là người thông minh, nghe Vô Song đại đế sắp xếp lập tức biết rõ ý đồ của Vô Song đại đế, hắn cười hắc hắc truyền âm lại:
- Tốt, hai ta còn không sợ thì xá gì kiềm chế một người cơ chứ
Thương Hải đại đế lúc này đã có tiền vốn mặt dày, hắn bị hai người kia giáp công một ngày đêm, không phải vẫn yên bình đứng đây hay sao?
Vô Song đại đế và Bàn Long đại đế liếc mắt nhìn nhau, hai người nhanh chóng đánh về phía tu sĩ có cái bướu trên mặt kia.
Vô Song đại đế dù sao cũng là đại đế đỉnh cấp, hắn vừa ra tay rõ ràng đã nhận thấy cao hơn một bậc. Lĩnh vực Đế cảnh cường đại lập tức phong tỏa hư không bốn phía.
Trong lúc nhất thời, phiến hư không chung quanh giống như đại đỉnh, mây đen tràn ngập không trung, khiến cho người ta có một loại cảm giác vô cùng áp lực.
Tên tu sĩ Đế cảnh mặt như cương thi kia vốn mặt không biểu tình, lúc này biểu lộ trên mặt đột nhiên biến đổi:
- Đại Giác, kiềm chế một chút, bọn chúng muốn giáp công ngươi.
Tên tu sĩ có bướu thịt giống như chiếc sừng kia cũng biến sắc. Không dám lãnh đạm, tay nhoáng lên một cái, trong tay xuất hiện một cái lang nha bổng.
Cái lang nha bổng này khắp nơi đều có gia nhọn hoắt, tản ra quang mang âm u, trong lúc mơ hồ còn có huyết quang hiện lên.
Tu sĩ có cái bướu này cười dữ tợn một tiếng, vung vẩy Lang Nha bổng, con mắt không nháy lấy một cái, trực tiếp đánh về phía Bàn Long đại đế.
Hiển nhiên tu sĩ có cái bướu trên mặt cũng là chuyên gia chiến đấu, liếc mắt đã nhìn ra người yếu nhất hiện tại chính là Bàn Long đại đế này.
Bàn Long đại đế hừ lạnh một tiếng, trong tay xuất hiện một thanh trường thương, nhoáng lên một cái, không ngờ cũng không chút kiêng kỵ mà nghênh đón cái lang nha bổng kia.
Hai cường giả Đế cảnh này không ngờ lại giống như võ giả thế tục, dùng binh khí, bắt đầu vận lộn.
Nhất tộc của Bàn Long đại đế có được huyết mạch của hậu duệ Long tộc thượng cổ. Tuy rằng huyết mạch Chân long của Bàn Long đại đế này cơ hồ cự kỳ bé nhỏ.
Nhưng mà mặc kệ huyết mạch Chân long bé nhỏ tới đâu thì cũng là lực lượng huyết mạch.
Tu sĩ có được lực lượng huyết mạch, trời sinh đã được lực lượng gia trì, so với tu sĩ cùng cấp với mình cao hơn nửa trù, cho nên đối với tu sĩ cao hơn mình nửa trù hoặc một bậc cũng có thể chính diện giao phong.
Phanh.
Lang nha bổng và trường thương va chạm, thanh âm chói tai vang vọng, tia lửa bắn ra bốn phía, thanh âm sát phạt nồng đậm cuồn cuộn. Làm cho những tu sĩ yếu đuối đều hoảng sợ biến sắc, không kìm lòng được mà bắt đầu che lỗ tai.
Cường giả Đế cảnh bực này va chạm, tu sĩ bình thường cả đời không thể nào lấy được một lần. Mà hai ngày nay, bọn họ lại được nhìn thấy hai lần ở một nơi thế tục.
Ngay từ đầu là hai đánh một, hiện tại lại nhìn thấy tiền bối Đế cảnh trước đó bị giáp công lại có hai đồng bạn tới hỗ trợ.
Cục diện thoáng cái biến thành ba đánh hai.
Loại cảnh tượng kinh người này khiến cho các tu sĩ tới từ khắp nơi nhìn mà tâm thần chấn động, máu tươi trong cơ thể sôi trào, hoa mắt không thôi.
Cuộc chiến bực này, đừng nói là bọn họ chưa thấy qua, ngay cả trước kia nghe nói cũng chưa từng nghe nói qua.
Về phần tu sĩ bản thổ Thiên Quế vương quốc vậy thì càng không cần phải nói. Tại địa phương như Thiên Quế vương quốc này, xưa nay tu sĩ Linh cảnh đối chiến cũng rất hiếm thấy.
Mà trận chiến trước mắt so với tu sĩ Linh cảnh đối chiến, quả thực là một trời một vực, tu sĩ Linh cảnh đối chiến chẳng khác nào là hai đứa nhỏ đang đánh nhau.
Ngược lại, Giang Trần đối với trận chiến này cũng không quá để ý.
Giờ phút này nhẹ nhàng ôm Đan Phi trong ngực, tùy ý để cho Đan Phi khóc nấc trong lòng hắn. Hắn cũng biết những năm qua Đan Phi chịu nhiều ủy khuất như vậy. Gặp nhiều khó khăn như vậy, nhất định có rất nhiều cảm xúc cần phát tiết. Cho nên lúc này hắn không cần phải nói lời nào.
So với việc nói, còn không bằng để cho nàng thống khoái khóc một hồi đi.
Có lẽ sau khi khóc xong, Đan Phi sẽ càng thoải mái hơn một chút a?
Đan Phi nức nở hồi lâu, cảm xúc mới chậm rãi bình tĩnh trở lại. Giờ phút này, nàng mới chính thức ý thức được, không phải mình đang nằm mơ.
Những chuyện mà nàng ngày nhớ đêm mong rốt cuộc cũng xảy ra.
Tất cả giống như cổ tích, không thể tưởng tượng nổi như vậy.
- Không phải ta đang nằm mơ đó chứ?
Đan Phi nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhìn qua khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Giang Trần, khuôn mặt tràn ngập khí độ, khí tức nam tử đập vào mặt khiến cho Đan Phi cơ hồ say mê.
Đây là cảm giác mà nàng ngày nhớ đêm mong, đây là khung cảnh mà bao nhêu lần sau khi tỉnh mộng nửa đêm nàng đều mơ tới.
GIờ phút này rốt cuộc nó cũng xảy ra thực sự.
- Không phải là mơ, không phải.
Giang Trần nhẹ giọng thở dài:
- Nàng nhìn thứ này một chút, nàng còn nhớ rõ không?
Trong tay Giang Trần không biết từ lúc nào đã xuất hiện một phong thư. Phong thư này là do Đan Phi lúc trước để lại biệt viện Thái Phó, để cho thủ hạ giao cho Giang Trần.
Đan Phi nhìn thấy phong thư này, ừm một tiếng, trong mắt chảy ra nước mắt của sự vui sướng, nàng nói:
- Ngươi... Ngươi nhận được phong thư này? Còn luôn giữ nó bên người sao?
- Đúng vậy, ta không thể tưởng tượng được Tiểu Phi trong thí luyện lúc trước lại chính là Đan Phi nàng.
Giang Trần cảm thán.
Đan Phi bỗng nhiên nắm lấy cánh tay Giang Trần, trong mắt bỗng nhiên có chút lo được lo mất, nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi không hối hận sao?
- Có.
Giang Trần gật đầu nói tiếp:
- Ta hối hận ta không thể suy nghĩ nhiều hơn một chút. Ta hối hận khi ở Khổng Tước thánh sơn không thể nhìn thấy mặt nàng. Bằng không mà nói, ít nhất ta có thể sớm tìm thấy nàng một chút.
Đan Phi nghe thấy Giang Trần nói chữ có, lúc đó thân thể khẽ run lên, thế nhưng sau khi nghe những lời đằng sau của Giang Trần. Lòng nàng mới trở lại bình thường, đồng thời trong lòng kích động, lại cảm thấy ấm áp.
- Giang Trần, Giang Trần... Chuyện năm đó là ta tự nguyện. Ta cũng chưa bao giờ hối hận. Mặc dù năm đó lưu lạc bên ngoài, nhận hết đau khổ, ta cũng chưa bao giờ hối hận. Ta chỉ cầu ngươi một chuyện.
- Cái gì?
- Chỉ cầu ngươi đừng bởi vì ta chủ động mà coi nhẹ ta, được chứ?
Danh Sách Chương: