Mục lục
Sát Thần Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Trần khẽ thở dài:

- Huy lão ca, không cần phải lo lắng, ta không tức giận. Tử U đại đế này, ta vốn cho rằng hắn sẽ chống đối ta, chọc giận ta giết hắn.

- ài, ai ngờ hắn lại như vậy, hy vọng sau này hắn không hồ đồ làm ác.

- Hy vọng như thế đi.

Nói thật Giang Trần cũng cảm thấy có chút đáng tiếc. Đồng thuật của Tử U đại đế này hắn vẫn thưởng thức.

Tự hủy hai mắt, tu luyện đồng thuật nửa đời người cũng chẳng khác nào triệt để bị phế bỏ.

Chuyện Tử U đại đế cũng không có làm cho Giang Trần sinh ra cảm giác không vui nào.

Đợi sau khi chuyện Phong Vân giáo chỉnh lý xong, Giang Trần lập tức hạ lệnh:

- Đại quân chuẩn bị, sáng sớm ngày mai trở lại Lưu Ly vương thành. Chuẩn bị quyết chiến thắng thua với Khổ Man tộc.

Mối họa lớn trong lòng là Phong Vân giáo bị diệt từ, kế tiếp chính là Khổ Man tộc.

- Tiêu Vân, Tiêu Phong. Hai người các ngươi đi theo ta một chuyến.


Hòe Sơn nhị tiêu từ khi đầu nhập vào Giang Trần, biểu hiện vô cùng tốt, cũng nhận được sự tín nhiệm và ủng hộ của Giang Trần đối với bọn họ.

Hai huynh đệ này mặc dù lúc ở trong Phong Vân giáo cũng không có phản bội, mà giống như Vô Song đại đế nằm vùng, tùy thời chuẩn bị trở lại Lưu Ly vương thành.

- Thiếu chủ có gì phân phó?

Giang Trần nhìn qua hai huynh đệ này, cười cười:

- Ngồi xuống rồi nói.

Hòe Sơn nhị tiêu hôm nay trước mặt Giang Trần tất cung tất kính, trong lòng còn có cảm giác kính sợ. Dù sao lần chiến đấu này bọn họ đã nhận ra được một việc, Giang Trần thiếu chủ này không đơn giản như biểu hiện bề ngoài.

Nếu như coi Giang Trần thiếu chủ như một cường giả Hoàng cảnh cao giai mà đối đãi, như vậy là sai mười phần.

Tu vi của Giang Trần thiếu chủ cho dù có hàng trăm cường giả cùng giai cũng khó mà đủ để cho người hành hạ.

- Lần này gọi cac ngươi tới là có việc vô cùng quan trọng muốn trưng cầu ý kiến các ngươi.

- Không dám, mong thiếu chủ phân phó.

Hòe Sơn nhị tiêu trước mặt Giang Trần khiêm tốn vô cùng.

- Có lẽ các ngươi đã biết hiện tại trên người ta có bốn khỏa Thiên Vị phù chiếu. Mỗi một khỏa Thiên Vị phù chiếu đều có xác xuất vô cùng lớn tạo thành một cường giả Thiên Vị. Hiện tại ta muốn dùng bốn khỏa Thiên Vị phù chiếu này, hai huynh đệ các ngươi cũng nằm trong phạm vi khảo sát của ta.

Hòe Sơn nhị tiêu nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ như điên, căn bản không thể nào che dấu được. Trong lúc nhất thời Tiêu Vân kia lắp bắp hỏi:

- Thiếu chủ, người... người nói là muốn đem Thiên Vị phù chiếu ban cho chúng ta?

Hòe Sơn nhị tiêu hiển nhiên không ngờ tới, Giang Trần gọi bọn họ tới là muốn tuyên bố một tin tức lớn tới như vậy. Hai huynh đệ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều kích động tới mức hai mắt đỏ bừng.

- Ta từng đồng ý với hai người các ngươi, sẽ ban cho các ngươi một đoạn cơ duyên. Năm đó ta truyền cho các ngươi một bộ công pháp, ta cũng từng cân nhắc qua. Tương lai ban thưởng cho các ngươi một đoạn cơ duyên thiên vị. Nếu như các ngươi dựa vào bản thân mình, tự mình tu luyện đột phá, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp cho các ngươi tự mình thực hiện mộng tưởng đó. Nhưng mà đó cũng không phải là chuyện ta có thể bảo đảm mười phần. Mà Thiên Vị phù chiếu lại là con đường đảm bảo nhất. Luyện hóa Thiên Vị phù chiếu, có chín thành nằm chắc thậm chí còn hơn. Cho các ngươi đột phá Thiên Vị, trở thành cường giả Thiên Vị thế nhân ngưỡng mộ.

Giang Trần kiên nhẫn giải thishc, lại hỏi:

- Hai huynh đệ các ngươi tự mình lựa chọn đi. Muốn tự mình đi tới con đường Thiên Vị với xác suất khá thấp, hay là lựa chọn con đường bảo thủ này.

- Thiếu chủ, ta hỏi một chút, chúng ta có tất cả ưu, khuyết điểm gì.


Tiêu Viên chung quy vẫn còn tỉnh táo, bắt đầu tính toán thiệt hơn.

Hai huynh đệ bọn họ đều rất rõ ràng, đây là cơ hội duy nhất thay đổi vận mệnh của bọn họ, cũng là cơ duyên trọng đại, chuyển mình lớn nhất trong đời bọn họ.

Lúc này kích động qua đi, nhất định phải tỉnh táo suy nghĩ, tỉnh táo lựa chọn.

- Loại thứ nhất, không có cam đoan chắc chắc, nhưng ưu điểm là tính phát triển tốt hơn, hơn nữa còn có khả năng vô hạn. Đương nhiên khả năng vô hạn này, cũng quyết định bởi thiên phú võ đạo và tiềm lực của các ngươi. Cho dù là cường giả Thiên Vị dựa vào bản thân mình đột phá cũng không phải mỗi người đều có thể đi tới cuối cùng. Mỗi người đều có cực hạn võ đạo của mình. Thiên tài đột phá cực hạn, đã ít càng thêm ít.

- Về phần loại thứ hai, so sánh tương đối ổn trọng hơn. Nhưng khuyết điểm quá rõ ràng, chính là đường Thiên Vị của các ngươi không có quá nhiều tiềm lực có thể đào móc. Nếu như các ngươi luyện hóa Thiên Vị phù chiếu của Thiên Vị nhị trọng, vậy tiềm lực của các ngươi nhiều lắm cũng chỉ tới Thiên Vị nhị trọng. Muốn đột phá gông cùm, xiềng xích này, độ khó so với tu luyện bình thường còn khó hơn gấp trăm lần.

Giang Trần đem quan hệ lợi hại giữa hai lựa chọn này nói ra vô cùng rõ ràng, lựa chọn thế nào đành phải xem bản thân của Hòe Sơn nhị tiêu lựa chọn.

Hòe Sơn nhị tiêu nhìn nhau, nói:

- Thiếu chủ, hai huynh đệ chúng ta thương lượng một chút, được chứ?

Giang Trần cười nói:

- Các ngươi chậm rãi thương lượng, không vội quyết định. Dù sao nếu như các ngươi chọn loại thứ hai, hai quả Thiên Vị phù chiếu sẽ là thứ đặt trước cho các ngươi.

Hòe Sơn nhị tiêu đi tới trong góc. Hai huynh đệ cùng nhau thương lượng.

Cũng không lâu lắm, hai huynh đệ này đã lựa chọn kết quả.

- Thiếu chủ, hai huynh đệ chúng ta tự mình biết mình. Chúng ta lựa chọn phương án thứ hai. Luyện hóa Thiên Vị phù chiếu ổn thỏa hơn một chút.

- Xác định chứ?


Giang Trần cười hỏi.

Tiêu Vân ngưng trọng gật đầu:

- Xác định.

- Nói ra nguyên nhân đi?

Giang Trần cũng hiếu kỳ.

- Thứ nhất thiên phú của hai huynh đệ chúng ta trong đám cường giả đế cảnh đều không tính là cao cấp nhất, coi như tự mình đột phá, dưới sự trợ giúp của thiếu chủ, miễn cưỡng có thể đột phá Thiên Vị, tiềm lực cũng chưa chắc đã nhiều. Hơn nữa, còn chưa tính tới khả năng nếu như không đột phá Thiên Vị thì sao? Luyện hóa Thiên Vị phù chiếu ổn định hơn một chút. Thứ hai, bản thân tự mình tu luyện cần thời gian quá dài. Mà hiện tại đang loạn thế, luyện hóa Thiên Vị phù chiếu có lẽ là một con đường tắt. Chẳng những có thể dùng bảo vệ mình, mà còn có thể cống hiến thêm lực lượng, tác dụng cho thiếu chủ.

Tiêu Vân đưa ra đáp án, vô cùng dứt khoát.

Tiêu Phong cũng gật đầu:

- Thiếu chủ đối với chúng ta ân trọng như núi, hai huynh đệ chúng ta cũng muốn chia sẻ chút gánh nặng với thiếu chủ. Không phải là giác ngộ của hai huynh đệ chúng ta cao bao nhiêu, mà là từ bụng ta suy ra bụng người, cảm thấy loại chủ tử như thiếu chủ đáng để chúng ta đi theo, đáng giá để chúng ta bán mạng.

Ngữ khí của Tiêu Phong tràn ngập chân tình.

Hai huynh đệ bọn họ đều xuất thân từ tán tu, năm đó bị Đan Cực đại đế đầu độc, kỳ thực làm không ít chuyện hoang đường. Hiện tại ở cùng Giang Trần, tìm được mục tiêu nhân sinh, ánh mắt nhìn người cũng bắt đầu kiện toàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK